Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3487 - Chương 3487: Bội Bạc (2)

Chương 3487: Bội bạc (2) Chương 3487: Bội bạc (2)Chương 3487: Bội bạc (2)

- Ai dám!

Sở Ấu Chiêu rút kiếm, tuy nàng là thân nữ nhi, nhưng loại tình huống này ngược lại không có chút lùi bước.

- Sở công tử chớ có sai lầm, lấy tu vi của ngươi, thủ hạ ta tùy tiện ai cũng có thể đánh thắng, đến thời điểm thật nháo ra xung đột đẫm máu, cũng không cách nào ngăn cản chúng ta bắt Mộ Dung Thanh Hà, như thế ngược lại ngồi vững tội danh ngươi bao che khâm phạm, đến thời điểm ta bắt không chỉ là một người.

Tướng lãnh âm trầm nói, ý uy hiếp lộ rõ trên mặt.

Mấy hộ vệ của Tần gia nghe vậy vội vàng ném binh khí xuống đất:

- Sự kiện này không liên quan gì đến chúng ta.

- Các ngươi...

Sở Ấu Chiêu nước mắt đảo quanh, nhưng cũng rõ ràng không có cách nào trách móc đối phương.

Bọn họ có thể bồi Tần gia đến bây giờ, đã coi như trung thần nghĩa sĩ.

Nói cho cùng đây chỉ là Hà quan hệ cá nhân của mình và Mộ Dung Thanh, không có đạo lý liên luy bọn hắn vào.

Vừa nghĩ như thế, trong mắt nàng lóe lên vẻ kiên quyết, nâng kiếm lên:

- Muốn bắt Thanh Hà muội muội, trừ khi bước qua xác ta...

- Ta đi với các ngươi!

Một tiếng quát từ trong phòng vang lên, ngay sau đó một bóng người cao gây chậm rãi đi tới, đôi chân dài thẳng tắp nhất thời hấp dẫn tất cả nam nhân chú ý. Đặc biệt là da thịt màu mật ong càng tăng thêm một loại vẻ đẹp dã tính, hết lần này tới lần khác dung mạo nàng lại là thiếu nữ ngây ngô, hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt hoàn mỹ kết hợp ở trên người, nhìn khiến người say mê.

Chỉ bất quá lúc này hai đầu lông mày nàng đẩy vẻ mỏi mệt, không có thần thái phi dương như ngày thường, y phục toàn thân cũng tổn hại, trên mặt có vết máu khô cạn, cũng không biết là của nàng hay của địch nhân.

Cả người đứng ở nơi đó, lộ ra vẻ tiều tụy hiu quạnh.

- Thanh Hài

Sở Ấu Chiêu thấy thế khẩn trương.

Mộ Dung Thanh Hà liếc nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ ôn nhu.

Sở ca ca ngày thường văn nhược, vừa rồi lại cường ngạnh che chở nàng như vậy, còn hào khí hơn rất nhiều dũng SĨ trong quân, không uổng công ta nhiều năm thích hắn như vậy.

Nhưng nàng không trả lời, mà nhìn người của Tấn Vương Phủ:

- Vừa rồi ta lén lẻn vào nơi này, không kinh động bất luận kẻ nào, người Tần gia không biết rõ tình hình, không có quan hệ gì tới bọn họ, còn xin Lưu tướng quân chớ làm khó người khác.

Tướng quân kia gật đầu:

- Đây là tự nhiên.

Mộ Dung Thanh Hà nghe vậy gật đầu, ném trường thương trong tay trên mặt đất, lúc này sớm có binh lính đi lên dùng xiềng xích bao lấy.

- Đi thôi.

Mộ Dung Thanh Hà lạnh lùng nói, nàng trốn lâu như vậy, tâm đã triệt để mệt mỏi, chuẩn bị nghênh đón vận mệnh thuộc về mình.

Lúc này tướng lãnh họ Lưu kia lại cười nói:

- Chậm đã, Sở Ấu Chiêu chứa chấp khâm phạm, cùng một chỗ bắt về tiếp nhận điều tra.

Mộ Dung Thanh Hà nghe vậy giật mình, sau đó giận tím mặt:

- Họ Lưu, ngươi gạt ta!

Vừa rồi bởi vì đối phương đáp ứng không truy cứu trách nhiệm của Sở Ấu Chiêu, nàng mới thúc thủ chịu trói, bằng không lấy thương pháp của nàng, thật muốn phản kháng, tuy không nhất định có thể chạy đi, nhưng sẽ để những người này trả giá thảm trọng.

Nhưng hôm nay toàn thân nàng bị khóa, đã như cá trên thớt, nơi nào còn có năng lực phản kháng. Sở Ấu Chiêu cũng vừa sợ vừa giận:

- BỈ ổi vô sỉ! Thanh Hà, ngươi không nên tin những người này!

Tướng lãnh họ Lưu lạnh lùng nói:

- Luật pháp quốc gia làm sao có thể riêng mình giao dịch, bản tướng quân làm như vậy, bất quá là vì giảm thiểu bộ hạ thương vong mà thôi, làm sai chỗ nào?

Thân là tâm phúc của Tấn Vương, hắn tự nhiên biết Tấn Vương phẫn nộ như thế nào, một lòng nghĩ muốn báo thù cho phụ thân.

Tần gia, Mộ Dung gia, vây cánh của Tề Vương... đều là cái đinh trong mắt.

Nhưng Mộ Dung gia thì thôi, Tân gia lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, môn sinh trong quân lại nhiều, bởi vậy hai vị Quốc Công chậm chạp không cách nào định tội. Như lần này có thể lấy tội chứa chấp khâm phạm triệt để vặn ngã Tân gia, Tấn Vương tất nhiên sẽ vui sướng, ta cũng có thể được các đại lão thưởng thức...

Nghe hẳn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hai tiểu cô nương tức giận đến toàn thân phát run, nhưng lúc này đã không có biện pháp.

Theo hắn vung tay, mấy thị vệ vây qua Sở Ấu Chiêu, thân là thị vệ Vương phủ, tu vi tự nhiên mạnh hơn binh sĩ bình thường rất nhiều.

Sở Ấu Chiêu lại không lấy tu hành tăng trưởng, coi như một chọi một, nàng cũng chưa hẳn là đối thủ.

Nghĩ đến một khi mình bị bắt, sự tình nữ giả nam trang đoán chừng sẽ lộ, sắc mặt Sở Ấu Chiêu trắng bệch, trong lòng nhất thời rơi vào tuyệt vọng. Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên:

- Ta còn tưởng người Tấn Vương Phủ có bản lĩnh như thế nào, nguyên lai chỉ biết lừa gạt hai hậu bối trẻ tuổi. Hai người kia ta muốn, ai cũng không mang đi được!

-Ail

Tướng lãnh họ Lưu quay đầu, mình lại từ đầu tới cuối không có phát hiện người tới gần.
Bình Luận (0)
Comment