Chương 3500: Hoàng tôn là ai? (2)
Chương 3500: Hoàng tôn là ai? (2)Chương 3500: Hoàng tôn là ai? (2)
- Đán Đán...
Tang Thiến nghiến răng, trực tiếp bổ nhào qua cùng tẩu tử đánh thành một đoàn.
Cảm nhận được hương diễm, Tổ An cũng gánh không được, vội vàng đứng dậy cáo từ, lo lắng ở lại sẽ cầm giữ không nổi, hôm nay còn có chính sự phải xử lý.
Hắn chơi với nữ nhi đáng yêu một chút, nhìn nụ cười của đối phương, nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp.
Sau khi rời đi, vừa vặn đụng phải Tang Hoằng đang ở nơi đó đấm eo, không khỏi hiếu kỳ nói.
- Bá phụ ngươi đau eo sao, có cần †a mát xa giúp ngươi một chút không.
- Không cần.
Tang Hoằng đỏ mặt.
- Chỉ là lớn tuổi, eo gánh không được.
Nhìn Tổ An sảng khoái tinh thần, hắn nhịn không được hâm mộ.
- Vẫn là tuổi trẻ tốt.
Đối phương phản ứng kỳ quái để Tổ An kỳ lạ, tùy tiện ứng phó vài câu liền tiến đến Ngọc Tuyền Sơn.
Hôm qua Tang Thiến nói hắn trước nên ẩn núp ở trong học viện, mình vừa vặn đi tìm người Tế Tửu lúc trước nói, tìm hoàng tôn tiền triều mang lời cho đối phương, cũng coi như không phụ Tế Tửu nhờ vả.
Đi tới học viện, phát hiện học viện hoàn toàn như trước đây, khắp nơi rộn rộn ràng ràng, cực kỳ náo nhiệt.
Thường xuyên có học sinh thảo luận vấn đề học thuật, tranh luận đến mặt đỏ tía tai.
Tổ An âm thầm bội phục, chỉ sợ Tế Tửu là tận lực làm nhạt ảnh hưởng của mình, ngày thường rất ít lộ diện, sự vụ lớn nhỏ trong học viện đều có điều lệ chế độ đặc biệt, căn bản sẽ không bởi vì một người biến mất mà xuất hiện loạn tượng.
So sánh mà nói, Triệu Hạo mất tích, toàn bộ kinh thành đã loạn thành một bầy.
Tuy thực lực Triệu Hạo cường đại, nhưng hiển nhiên tâm lý vô tư của Tế Tửu càng khiến người bội phục.
Một đường đi tới hắn không có dừng lại, trực tiếp lên đỉnh núi, miễn cho những đệ tử kia của Tế Tửu lại quấn lấy hắn nói đông nói tây, không biết sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian.
Có nhãn của Tế Tửu, các trận pháp phòng ngự đều trực tiếp cho qua.
Rất nhanh đã đến đỉnh núi, nhìn ao hoa sen kia, chỉ thấy so với lần thứ nhất đến, thì nhiều hơn mấy phần suy bại.
Xem ra Tế Tửu đi về cõi tiên, những đóa hoa hắn chăm chút nuôi dưỡng này cũng có cảm giác.
Tiếp tục đi về phía trước một đoạn, đẩy cửa nhà trúc, nhìn trên vách tường trụi lủi, lúc trước nơi này treo một bức tranh nữ tử, hẳn là tẩu tử mà Tế Tửu nhớ nhung.
Bức tranh kia giống như hủy ở trong tay Triệu Hạo.
Thời điểm hắn có chút thương tâm, bỗng nhiên trong lòng hơi động, quay đầu nhìn thấy một lão bộc tay cầm cái chổi, đang đứng ở cửa ra vào. Ánh mắt đối phương nhìn cái nhãn trên ngón tay của hắn, nhịn không được cảm thán.
- Tế Tửu cuối cùng vẫn thất bại.
Tổ An trầm giọng nói.
- Ta đáp ứng Tế Tửu, giúp hắn tìm hoàng tôn tiền triều, hắn nói ngươi sẽ biết.
Lão bộc kia liếc hắn một cái thật sâu.
- Ngươi muốn biết hoàng tôn kia là ai không?
- Mong tiền bối chỉ điểm.
Tổ An lại oán thầm không thôi, nếu †a biết rõ còn phải hỏi ngươi sao?
- Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của tiền bối?
- Nào có cao tính đại danh gì, ta sớm đã quên tên của mình, một lão già nát rượu không tên không họ mà thôi.
Lão bộc kia khoát tay.
Tổ An.
-?
Vô danh?
Điệu bộ này chẳng lẽ là lão đại ẩn tàng?
- Công tử mời ngồi.
Lão bộc kia đặt cái chổi qua một bên, sau đó tìm ấm trà trong phòng bắt đầu pha trà, lúc này mới chậm rãi nói.
- Bây giờ tuy Đại Chu triều này cường thịnh, nhưng căn cơ trên đại thể đều là năm đó Mạnh triều đánh xuống.
- Giang sơn Mạnh triều bị người Triệu gia đánh cắp, xét đến cùng là do hoàng đế đời thứ hai, đời thứ ba đều quá đoản mệnh, đồng thời con nối dõi không thịnh, sau cùng chỉ có thể ấu quân lên ngôi, làm đến chủ thiếu thần nghi, dần dần bị người Triệu gia đoạt quyền lực, cướp giang sơn.
- Tuy Tế Tửu là hoàng tộc Mạnh triều, nhưng năm đó ưa thích hoàng hậu đời thứ hai của hoàng đế Mạnh triều, cũng chính là đại tẩu của hắn, làm hắn một mực bị hoàng thất Mạnh triều chèn ép phòng bị, âu sầu thất bại, chỉ có thể gửi gắm tình cảm ở trong sơn thủy.
Tổ An nghe cũng có chút thổn thức, thích một người không nên yêu, kia chính là bi kịch bắt đầu, liên quan đến luân lý cương thường, căn bản không phải nhân lực có thể thay đổi, hơn nữa không phải người nào cũng giống những nhân vật chính kiếp trước tùy tâm sở dục.
Hơn nữa xem như nhân vật chính, cũng phải bận tâm đại đao của cua đồng. (*Cua đồng là đám kiểm duyệt văn học mạng của Trung Quốc) Lão bộc kia nấu nước xong, rót cho Tổ An một ly trà.
- Đây là lá trà từ cây mẫu thụ ở Tước Thiệt Sơn, ngày bình thường Tế Tửu cũng không nỡ uống, hôm nay công tử xem như có lộc.
Tổ An nhận lấy nếm thử, xác thực có một mùi thơm thanh nhã, bên trong còn ẩn chứa một tia thiên địa nguyên khí, khó trách Tế Tửu quý trọng như thế.
Có điều hắn thực uống không ra ảo diệu, cho dù trà tốt với hắn mà nói cũng như trâu gặm mẫu đơn.