Tổ An trầm giọng nói.
Bỗng nhiên Kiều Tuyết Doanh nghĩ đến gì đó, thở dài một hơi:
- Đáng tiếc, cây gậy phát sáng kỳ quái trong tay ngươi lúc trước đã bị tướng quân giáp đen đánh rơi vào đầm nước, bằng không lấy ra đối phó đám gia hỏa này, chắc rất nhanh là có thể phá giải được phong ấn.
Tổ An cười thần bí, triệu hồi ra "Đèn Pin Thần Kỳ" :
- Ngươi là nói thứ này à?
Kiều Tuyết Doanh trợn trừng mắt nhìn hắn cây gậy đen xì này của hắn:
- Ơ, nó không phải rơi vào trong đầm nước rồi à, sao vẫn còn? Chẳng lẽ trong tay ngươi còn có rất nhiều?
Nàng vô cùng chắc chắn vừa rồi đã chính mắt nhìn thấy cây gậy này rơi vào trong đầm nước, Tổ An căn bản không đi vớt.
- Thứ thần kỳ như vậy sao có thể có rất nhiều, đương nhiên là cái vừa rồi.
Tổ An đáp.
- Chỉ có điều nó có cảm ứng tâm linh với ta, sẽ tự động trở lại chỗ ta mà thôi.
Kiều Tuyết Doanh nhìn hắn với thần sắc phức tạp, phải biết rằng nửa tháng trước nàng còn tưởng rằng người này không khác gì kẻ bất lực, kết quả trong những ngày này lại mang tới cho nàng biết bao rung độn, chỉ là những đạo cụ và kỹ năng thần kỳ này nàng đã nhìn thấy rất nhiều loại rồi:
- Cái này rốt cuộc là gì, vì sao có thể phát ra tia sáng khiến vong linh trong địa cung phải e ngại?
Tổ An cười bảo:
- Vừa rồi còn chưa gọi ta là hảo ca ca, gọi đi ta sẽ nói với ngươi.
Kiều Tuyết Doanh nhổ một ngụm nước bọt:
- Phì, tên gia hỏa ngươi đúng là không biết xấu hổ, không ngờ lại ở sau lưng tiểu thư câu dẫn nữ nhân khác.
- Ngươi thì khác, ngươi đã quên ngươi là nha đầu thông phòng của Sơ Nhan à, đã sớm được tặng cho ta rồi, sao lại gọi là câu dẫn.
Tổ An giơ tay lên cho nàng nhìn.
- Hơn nữa, muốn câu dẫn thì cũng là ngươi câu dẫn ta, ngay từ đầu ngươi đã nắm chặt tay ta không buông rồi.
Kiều Tuyết Doanh giống như điện giật nhanh chóng rụt tay về, đỏ mặt nói:
- Rõ ràng là ngươi nói phòng ngừa bị tách ra nên mới nắm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, Tổ An cảm thấy hết sức thú vị, tuy miệng của cô gái nhỏ này hơi độc một chút, nhưng môi hồng răng trắng, dáng người tinh tế cân xứng, bộ dạng cũng thanh tú đáng yêu, đúng là tiểu mỹ nhân xuất chúng.
Tổ An thầm cảm thán, mình thật sự thích hợp làm hoàn khố đệ tử à, cả ngày ăn no chờ chết, thuận tiện đùa giỡn phụ nữ nhà lành, đúng là một chuyện mừng.
Phì, Tổ An à Tổ An, ngươi nhanh như vậy đã bị sắc đẹp của nàng mê hoạc rồi ư? Đã quên mấy lần nàng muốn giết ngươi sao?
Đúng là hạng háo sắc nông cạn!
Tổ An thầm khinh thường mình một phen.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh nhìn hắn với vẻ cổ quái:
- Sao ngươi lại nhìn ta với ánh mắt dâm tà như vậy? Khẳng định là đang nghĩ chuyện không tốt gì đó rồi?
- Cái gì mà dâm tà, tiểu cô nương đừng dùng từ bậy bạ, cái này gọi là yêu chính trực!
Tổ An sửa đúng.
Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên phát ra một số thanh âm, hai người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy những tượng binh mã đó đều quay đầu nhìn bọn họ.
- Ngươi mau dùng cây gậy đó đối phó chúng đi, bị nhiều tên gia hỏa như vậy nhìn chằm chằm, cảm giác cứ là lạ.
Kiều Tuyết Doanh mất tự nhiên lui về phía sau.
- Được.
Tổ An cũng cảm thấy hơi run, mở đèn pin trực tiếp chiếu tới những tượng binh mã đó.
Một luồng ánh sáng chiếu vào trong trận hình tượng binh mã, tượng binh mã vốn im lặng đều sôi trào, cả đội hình nháy mắt liền loạn tùng bậy.
- Rốt cuộc là phải làm như thế nào mới tính là phá bỏ được phong ấn, chẳng lẽ phải tiêu diệt hoàn toàn đám gia hỏa này mới được sao?
Kiều Tuyết Doanh nhìn trận doanh hỗn loạn ở bên kia, phỏng đoán đại khái một chút, những tượng binh mã này ít nhất cũng có hơn một ngàn, nếu phải tiêu diệt hết thì cực kỳ khó khăn, trừ khi cây gậy thần kỳ trong tay tên gia hỏa đó có thể sử dụng tia sáng để loại bỏ chúng.
Tổ An hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, hắn không ngừng cầm đèn pin chiếu tới trên người tượng binh mã, phàm là chỗ bị chiếu tới, trên người tượng binh mã đều phai màu, sau đó là rơi xuống từng mảng, giống như băng tuyết gặp phải bàn ủi.
- Chẳng trách trước kia trong bảo tàng lại không cho phép chụp ảnh, xem ra tia sáng có lực sát thương rất lớn đối với những "Đồ cổ" này.
Tổ An vừa cầm đèn pin, vừa nghênh ngang đi đến trận doanh của đối phương.
- Cái gì gọi là một người thủ quan ngàn người tránh, cái gì gọi là lấy thủ cấp tướng địch trong vạn quân, đáng tiếc là không có người xem, bằng không uy danh của ta sẽ vang vọng thiên hạ.
Tổ An lộ ra vẻ mất hứng, miệng không nhịn được mà lầm bầm một bài ca kiếp trước.
- Vô địch là tịch mịch biết bao...
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Sao còn hét được nữa, giai điệu của ca khúc này rất kỳ quái, hơn nữa ca từ không khỏi quá bá đạo tự phụ, có điều nghe cũng có một loại cảm giác rung động khó hiểu.
Cũng không biết là cao thủ tuyệt thế nào sáng tác ra, bằng không tuyệt đối không có ý cảnh và khí phách như vậy.
Trong lòng nàng không khỏi sinh ra một loại tình cảm kính ngưỡng đối với cao thủ tuyệt thế đó, chỉ có điều từ trong miệng một tên gia hỏa tu vi Tam phẩm như Tổ An hát ra, vì sao lại lệch lạc như vậy?
Lúc này ánh sáng của đèn pin chiếu tới trên người tượng binh mã, vẫn có chút chưa tận hứng:
- Các ngươi tới đây đi!
Đến từ tượng binh mã, điểm nộ khí +6+6+6...
Nhân loại này sao lại đê tiện như vậy? Có bản lĩnh thì ngươi buông thứ phát sáng trong tay ra đi, chúng ta đập ngươi ỉa ra quần ngay!
- Một đám cặn bã!
Tổ An bĩu môi khinh thường, trong lòng lại nghĩ, tuy đèn pin này có hiệu quả áp chế đối với chúng, nhưng lực sát thương vẫn không đủ, chỉ có khi chiếu đến mới có thương tổn, sau khi tia sáng rời đi sẽ không giống như lửa, sau khi bốc cháy có thể tạo thành thương tổn liên tục.