Đúng lúc này tiếng quân hào truyền đến, có không ít tượng binh mã đứng trên chiến xa, không ngừng vung cờ xí trong tay, sau đó trận hình hỗn loạn dần dần bắt đầu bình tĩnh lại, rất nhanh một đội binh lính tay cầm thuẫn bài chắn ở mặt trước, che đi ánh sáng đối với chúng mà nói là rất đáng sợ kia.
Tổ An ngây người, không ngờ đám gia hỏa này còn biết trí mưu?
Hắn không ngừng biến hóa phương hướng của đèn pin, lại đều bị tượng binh mã dùng thuẫn bài chặn lại, chúng không chỉ chắn ở phía trước, mấy hàng phía sau thậm chí còn giơ thuẫn bài che đỉnh đầu.
Quả thực là thái quá!
Đúng lúc này, mắt Tổ An co rút lại, bởi vì hắn nhìn thấy cung tiễn thủ ở hàng sau đang kéo cung cài tên.
- Chạy mau!
Tổ An nhanh chân bỏ chạy, thấy Kiều Tuyết Doanh còn chưa kịp có phản ứng, vội vàng kéo nàng chạy đi.
- Ngươi làm gì thế!
Thấy đối phương lại kéo tay mình, Kiều Tuyết Doanh lại xấu hổ, có điều rất nhanh nàng liền nghe thấy tiếng xé gió gào thét mà đến.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mưa tên đầy trời vù vù bay tới, nàng lập tức hoa dung thất sắc.
Người này, một giây trước đang ở đây tinh vi, hát cái gì vô địch là tịch mịch cỡ nào, hiện tại lại chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác, chẳng lẽ hắn không biết cái gì gọi là xấu hổ sao!
- Không kịp rồi!
Tổ An biết chạy cũng chạy cũng không lại tốc độ của cung tên, vội vàng nói với Kiều Tuyết Doanh.
- Hộ thuẫn của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.
- Không lâu đâu.
Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh tái nhợt.
- Tranh thủ thời gian cho ta!
Tổ An ngừng lại, trực tiếp dùng Dao Găm Có Độc bắt đầu đào lỗ trên mặt đất.
Kiều Tuyết Doanh không biết hắn đang làm gì, nhưng theo bản năng vẫn vung cổ tay, từng cây mây bện thành một thuẫn bài ở sau lưng.
Cơ hồ là trong nháy mắt, những mưa tên đó đã va chạm tới cây mây.
Kiều Tuyết Doanh rên khẽ một tiếng, hiển nhiên lực trùng kích cường đại đó khiến nàng ngay lập tức bị thương không nhẹ.
Hiện tại nàng ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, toàn lực vận chuyển nguyên khí tu bổ cây mây bị bắn cho vỡ nát ở phía sau, rõ ràng mới qua vài phút, nàng lại cảm thấy giống như cả một thế kỷ.
- A.
Cả người Kiều Tuyết Doanh run lên, nàng có thể cảm thấy một mũi tên đã bắn thủng phòng ngự của nàng, trực tiếp cắm vào đầu vai nàng, nàng cắn chặt răng, vội vàng không tiếc dùng dư lực bổ sung nguyên lực đến phía sau.
Nhưng nàng cũng biết rất rõ, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì được thời gian ba hơi thở, phòng ngự của mình sẽ triệt để sụp đổ, một giây sau hai người đều sẽ bị bắn thành con nhím.
3!
2!
1!
Cả người Kiều Tuyết Doanh đều hư thoát, nhắm mắt lại, một ý niệm cuối cùng lướt qua trong đầu:
- Không ngờ ta lại chết cùng một chỗ với người này.
- Sao, muốn cùng ta trở thành một đôi đồng mệnh uyên ương tới như vậy cơ à?
Bên tai truyền đến một thanh âm trêu tức.
Kiều Tuyết Doanh sửng sốt, mở mắt ra liền phát hiện mình đang nằm cạnh một cái hố nông, những cung tên phóng tới như mưa đó đều bắn tới một đầu khác của hố.
Thì ra vừa rồi hắn chính là đào cái này...
Kiều Tuyết Doanh cuối cùng cũng hiểu được, có điều ngay sau đó nàng ý thức được mình đang bị Tổ An ôm vào trong lòng, hai người mặt đối mặt, có thể cảm thấy rõ hô hấp của đối phương phả vào mặt, môi của hai người thậm chí còn thiếu một chút thì chạm nhau.
- Ngươi làm gì thế!
Kiều Tuyết Doanh hoảng sợ, theo bản năng giãy giụa.
Tổ An ôm chặt lấy nàng ta:
- Đừng nhúc nhích, vất vả lắm mới đào được hố nông như vậy để tránh né, không cẩn thận mà lộ ra sẽ bị bắn trúng đó.
Giống như là ấn chứng lời nói của hắn, một mũi tên vừa hay đâm sượt qua ống tay áo nàng, thiếu chút nữa thì bắn thủng cánh tay nàng ta.
Như vậy nàng liền không dám động đậy nữa, đành phải nắm sát vào hắn.
Để giảm bớt xấu hổ trong lòng, Kiều Tuyết Doanh vội vàng quay mặt đi, nói:
- Cái hố này của ngươi là nguyên lý gì, vì sao cung tên lại bắn thẳng đến đầu kia chứ không bắn đến trên người chúng ta.
Tổ An giải thích:
- Thứ này gọi là chiến hào, chỉ tiếc thời gian gấp quá chỉ có thể đào nông như vậy. Khi cung tên bắn ra đều có góc nghiêng, cho nên khi hạ xuống kỳ thật cũng là bắn chéo xuống, chúng ta tránh ở một mặt này của chiến hào, trừ khi cung tên rơi xuống vuông góc, nếu không thì không thể bắn tới chúng ta.
Hắn thầm lấy làm may mắn vì có chủy thủ chém sắt như chém bùn, lại thêm hiện giờ khí lực của hắn cũng lớn, nếu không tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đào ra một cái hố nông cho hai người ẩn thân.
Kiều Tuyết Doanh nghe mà cái hiểu cái không, không nhịn được hỏi:
- Sao ngươi lại biết nhiều thứ như vậy?
- Thứ ta biết còn nhiều lắm, ai bảo ngươi trước kia có mắt không tròng.
Tổ An không thể không thừa nhận, cô nàng này thường ngày đáng ghét thì đáng ghét, nhưng thân thể lại rất mềm.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Người này không cãi nhau với nàng thì không thoải mái à?
Đúng lúc này, mưa tên dần dần thưa thớt, hiển nhiên các cung tiễn thủ cũng ý thức được rất khó bắn trúng bọn họ.
Hai người đang muốn thở phào, lại nghe thấy tiếng đại địa rung chuyển truyền đến.
Kỵ binh, đó là bộ đội kỵ binh của tượng binh mã đang xung phong!
Hai người nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện một đội kỵ binh đang khí thế hừng hực xung phong về phía hai người, tốc độ cực nhanh, chắc không bao lâu nữa là sẽ tới được chiến hào chỗ bọn họ.
Với lực trùng kích của kỵ binh, không cần nghĩ cũng biết hai người khẳng định sẽ biến thành thịt nát trong nháy mắt.
Tổ An theo bản năng lấy đèn pin chiếu về phía kỵ binh đang xung phong, những kỵ binh đó lại lấy ra một khối thuẫn tròn chắn ở trước mặt, ngay sau đó hắn liền thay đổi mục tiêu của đèn pin, muốn chiếu ngựa của chúng, ai ngờ lại ngạc nhiên phát hiện mắt của ngựa không ngờ được che vải.