Chương 3510: Ngày mốt ngươi sẽ có họa sát thân
Chương 3510: Ngày mốt ngươi sẽ có họa sát thânChương 3510: Ngày mốt ngươi sẽ có họa sát thân
- Ta ngược lại cảm thấy đại sư huynh càng thích hợp làm Tế Tửu mới.
Người tới đương nhiên là Khương La Phu, mái tóc dùng trâm gỗ rất thô sơ cuộn lại, càng lộ ra cái cổ thon dài, khí chất cao quý, vậy mà còn xinh đẹp hơn lúc trước ở Minh Nguyệt thành nhìn thấy mấy phần.
- Chân của Bát sư tỷ tựa hồ lại dài thêm!
Duẫn Thi trợn cả mắt.
- Để sư đệ đến đo đạc cho ngươi.
- Ha ha, những năm này Thập Nhất sư đệ ngươi còn không có bị đánh đủ sao?
Một danh sĩ tiên phong đạo cốt vuốt râu cười ha hả đi tới, người mặc trường bào đen trắng, ống tay áo rộng rãi, thậm chí ẩn ẩn kéo ở trên mặt đất.
Ngũ đệ tử của lão Tế Tửu... Hắc Bạch Tử!
- Ngũ sư huynh, ngươi lời ấy sai rồi, được chân ngọc của Bát sư tỷ giãm ở trên mặt đất, đâu phải gọi bị đánh, rõ ràng là khen thưởng nha.
Duẫn Thi cười ha hả cải chính.
- Yên lặng!
Bỗng nhiên Khương La Phu lấy ra một cái lục lạc lung lay, một cỗ ba động vô hình lan tràn, miệng Duẫn Thi mở rộng, lại phát hiện không cách nào phát ra bất kỳ thanh âm.
Tổ An hơi kinh ngạc, đồ chơi trong tay mỹ nhân hiệu trưởng tựa hồ là pháp bảo. Một làn gió thơm đánh tới, Khương La Phu chạy tới trước người hắn, cười như không cười nhìn hắn.
- Ta coi ngươi thành đệ đệ, ngươi lại muốn ta hô baba.
Tổ An nhất thời đổ mồ hôi như thác.
- Lời này từ đâu nói?
Thần sắc mấy người khác quỷ dị, ngay cả Thất Dao Quang cũng quay đầu lại, tựa hồ nàng đang đùa giốn tên tiểu bạch kiểm này?
Lại nói lúc này trong nhà Mạnh gia, Mạnh Di biết được sự tình phát sinh ở ngoài Hầu phủ, không khỏi vươn người đứng dậy, cười ha hả.
- Không nghĩ tới a không nghĩ tới, hết thảy còn muốn thuận lợi hơn kế hoạch, vốn cho rằng họ Tổ có mấy phần bản lĩnh, không nghĩ tới chỉ là thất phu lỗ mãng. - Người đâu, cùng ta tiến cung!
Đỉnh núi Ngọc Tuyền Sơn, một đám người thần sắc quỷ dị nhìn nữ nhân vớ đen, thần sắc Khương La Phu ngược lại bình tĩnh.
- Tế Tửu là sư phụ ta, trong lòng ta, hai chữ Tế Tửu như thầy như cha, người khác muốn làm Tế Tửu, không phải muốn ta hô baba sao?
Tổ An đổ mồ hôi như thác.
- Sao có thể so sánh như vậy.
Trải qua sự tình này, bầu không khí vốn có chút khẩn trương nhất thời nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Khương La Phu cười nói.
- A Tổ, mặc dù chúng ta là người quen, nhưng ta luận sự, cảm giác vẫn là Đại sư huynh tiếp nhận vị trí Tế Tửu càng hợp lý, ngươi sẽ không trách ta chứ? Tổ An thở dài.
- Cho nên ta cũng không hiểu vì sao lão Tế Tửu ném cho ta vị trí này, ta đã tuổi trẻ lại không có bản lãnh gì...
- Tổ tiên sinh không thể tự coi nhẹ mình.
Đúng lúc này, một lão nông mặc áo nâu đi tới, toàn thân bị mặt trời phơi ngăm đen, bên hông còn treo cái cuốc, bất quá người nào cũng sẽ không thật coi hắn là lão nông.
- Thất sư huynh!
Mấy người vội vàng hành lễ, người trước mắt này là Thất đệ tử của Tế Tửu, Nông gia Vương Thư Dương.
Vương Duy Dương khẽ gật đầu, sau đó nhìn Tổ An.
- Tuy tiên sinh tuổi còn trẻ, nhưng kiến thức uyên bác, đặc biệt là ở nông nghiệp, để Vương mỗ nhìn mà than thở, lần trước nói khái niệm lai lúa nước, để cho ta thể hồ quán đính, trải qua hai năm thí nghiệm, đã dân dần có tiến triển, có thể dự tính tương lai, tất nhiên sẽ làm cho sản lượng hoa màu tăng nhiều, đến thời điểm không biết có thể nuôi sống bao nhiêu người, chỉ bằng điểm ấy, tiên sinh xứng làm Tế Tửu mới.
Hắc Bạch Tử cũng cười nói.
- Tổ tiên sinh ở phương diện Kỳ đạo, tạo nghệ cũng không tệ.
Lúc trước phát minh cờ ca rô để hắn kinh diễm, cánh cửa cờ vây quá cao, dẫn đến không cách nào quảng bá mở ra ở trong dân chúng, Hắc Bạch Tử không muốn Kỳ đạo phai mờ, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra biện pháp.
Thẳng đến Tổ An phát minh cờ ca rô, hắn nhất thời như nhặt được chí bảo, tuy sau khi nghiên cứu triệt để, phát hiện cờ này đơn giản, hoàn toàn không có cách nào so sánh với cờ vây, nhưng nó thắng ở đơn giản, có thể quảng bá mở ra trong dân chúng, có thể nhân cơ hội này hấp dẫn càng nhiều người học tập cờ vây.
Cho nên dù về sau nhìn thấu Tổ An không phải Kỳ Thánh như mình tưởng tượng, nhưng cũng rất cảm kích hắn.
- Không nghĩ tới Tổ tiên sinh học rộng như thế, hắn ở luyện kim, Khôi Lỗ Thuật... cũng để cho ta rất bội phục.
Lúc này thanh âm răng rắc tạch tạch truyền đến, chỉ thấy một đồ vật khổng lồ chậm rãi từ đằng xa ló đầu ra.
Trên vai khôi lỗ ngồi một thân ảnh nhỏ gầy, đệ tử thứ tư của lão Tế Tửu, Luyện Kim thuật sư Thậm Hư Tử.
Chỉ thấy khôi lỗ kia vươn tay, từ trên lưng cầm một cái xe lăn, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên.
Thậm Hư Tử điều khiển xe lăn đi tới trước mặt Tổ An, cầm tay hắn thật chặt.
- Đúng rồi Tổ tiên sinh, lần trước ngươi nói máy hơi nước, ta còn có rất nhiều chỗ không hiểu, có thể chỉ điểm một vài nghi hoặc không.