Chương 3531: Giao dịch (2)
Chương 3531: Giao dịch (2)Chương 3531: Giao dịch (2)
- Thiếp thân từ đó cơ khổ không nơi nương tựa, chỉ muốn tìm một người dựa vào.
Tổ An trầm mặc, nhưng trong lòng thì khuấy động không thôi, trong nháy mắt hắn làm ra vô số đấu tranh tâm lý.
Lúc này Tấn Vương Phi hít sâu một hơi, nói lần nữa:
- Đại thống lĩnh yên tâm, việc này ngươi biết ta biết, không có người thứ hai biết được, ta cũng sẽ không quấn lấy Đại thống lĩnh, chỉ cầu Đại thống lĩnh giúp ta báo thù, sau này Đại thống lĩnh tùy thời... tùy thời đến sủng hạnh.
- Đây là giao dịch?
Tổ An nhướng mày, lần đầu phát hiện y phục của Tú Y Sứ Giả quá dày, mặc thật nóng.
- Vâng!
Nói ra chữ này, Tấn Vương Phi lòng như đao cắt, mình dù sao cũng là Vương phi, vì sao lấng phí mình như vậy?
Bất quá không biết vì sao, nàng lại không có quá nhiều khó chịu, ngược lại nhịp tim đập rất nhanh, có một loại chờ mong không hiểu.
Thân thể đối phương cao lớn thẳng tắp, còn có lúc ôm cảm nhận khí tức dương cương, để cho nàng có một loại xúc động không hiểu.
Vốn những năm này nhìn như phong quang, trên thực tế lại phòng không gối chiếc, như một lão nhân gần đất xa trời.
Nhưng giờ khắc này nàng cảm giác được mình dường như sống dậy, lần nữa trở lại thời thiếu nữ thanh xuân đầy sức sống, tràn ngập tưởng tượng với hết thảy mỹ hảo.
Nàng lo lắng đối phương phẩy tay áo bỏ đi, mình sẽ không còn mặt mũi để sống.
Sau đó không đợi đối phương trả lời, mà chui vào trong ngực đối phương, trực tiếp nhón chân hôn lên.
Trong đầu Tổ An oanh một tiếng, lấy tự chủ của hắn bây giờ, nếu là nữ tử yêu dã cố ý câu dẫn, hắn nhìn cũng sẽ không nhìn.
Nhưng loại thiếu phụ nhà lành này bỗng nhiên xấu hổ ôm ấp yêu thương, lực sát thương không biết lớn hơn bao nhiêu lần.
Lại thêm không biết có phải do hoàn cảnh đặc thù, hắn cảm thấy cực kỳ lích thích.
Nam nhân nào có thể chống cự được dụ hoặc như thế? Rất nhanh, hai thân thể trẻ tuổi đầy sức sống ôm thật chặt vào cùng một chỗ, hôn ngấu nghiến.
Tuy hắn đeo mặt nạ Tú Y, nhưng loại mặt nạ này là thiếp da, cực kỳ linh hoạt, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động bình thường. ...
Trong hoa viên chuyên chúc của Tấn Vương, mấy tiểu thị nữ đang ở trong hậu viện cầm cây chổi xử lý một con đường nhỏ.
- Nơi này đã lâu lắm không có người chiếu cố, cũng không biết ma ma đột nhiên lệnh chúng ta tới nơi này quét dọn làm gì.
- Đúng vậy, dù thời điểm Vương gia còn cũng không tới nơi này, lần cuối cùng tới nơi này ngắm hoa là thời điểm Vương phi vừa gả đến, huống chỉ bây giờ Vương gia chết, lại càng không có người tới nơi này.
- Nhỏ giọng chút, bị ma ma nghe được sẽ bị trách phạt, thực ra ma ma là có ý tốt, hiện tại những Tú Y Sứ Giả kia đang hung thần ác sát ép hỏi những gia đỉnh trong phủ, để chúng ta tới nơi này cũng là bảo vệ chúng ta.
- Thôi đi, sao nàng không đến, nhiều năm như vậy không quét dọn, nơi này cây cối mọc thành bụi, con đường này hẹp đi rất nhiều, muốn tiến lên trước một bước phải chen mới được, da tay ta đã rách mấy chỗ.
- Đúng đúng, mặt đất vừa ẩm ướt lại trơn, ta xém chút ngã nhiều lần.
- Vừa rồi mưa nhỏ, cho nên ven đường đầy nước, mọi người cẩn thận chút, chờ những Tú Y Sứ Giả kia đi, chúng ta hẳn là có thể trở về.
Lại nói trong tiền viện, Đái Lão Thất và Trần Lão Bát trong miệng những tiểu thị nữ kia đang tra hỏi những ngày nay đến cùng có ai tới tìm Tấn Vương, khả năng đã nói với hắn thứ gì.
Mới đầu những người hầu kia không nguyện ý nói, dù sao làm hạ nhân, nhiều một chuyện không băng bớt một chuyện, sợ nói cái gì không nên nói, rước lấy tai họa sát thân.
Hai người rốt cục không kiên nhẫn, trực tiếp ấn một gia đinh miệng lưỡi trơn tru lên bàn.
Ba ba bai
Đái Lão Thất quơ lấy Thủy Hỏa Côn, hung hăng quất vào mông hắn.
Gia đỉnh kia kêu rên liên hồi, thống khổ giằng co.
- Nằm yên!
Đái Lão Thất quát, lại một vòng gậy gộc hầu hạ, toàn thân gia đinh kia run rẩy, nắm chặt cạnh bàn, không dám loạn động nữa, mặt mũi tràn đầy nước mắt, miệng cầu xin liên tục:
- Nhẹ, nhẹ, đau at
- Đau thì nhanh khai, thật là một tiện nhân, nhất định phải dùng hình, hiện tại nhớ ra chưa?
Trần Lão Bát cười lạnh.
~ Nhớ ra, nhớ ra rồi.
Mặt mũi gia đỉnh kia tràn đây nước mắt, nghĩ thầm mình miệng tiện làm gì, những Tú Y Sứ Giả này đều là sát tỉnh khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật a.
- Những ngày này người lui tới Tấn Vương Phủ, một năm một mười nói hết ra, bọn họ nói lời gì, các ngươi bưng trà đưa nước luôn có thể nghe được, trả lời ra có thưởng, đáp không ra thì theo chúng ta về Tú Lâu, ta giúp các ngươi khôi phục trí nhớ.
Đái Lão Thất cười gắn nói.
Những gia đỉnh kia sợ hãi, Tú Lâu là địa phương nào, nghe nói coi như đại quan nhất phẩm đến đó cũng không thể còn sống đi ra.
- Ta nói ta nói!
Những gia đỉnh kia tranh nhau chen lấn mở miệng, sợ chậm một bước tình báo bị đồng bạn đoạt trước, dẫn đến mình không thể nói.