Chương 3532: Giúp ngươi báo thù
Chương 3532: Giúp ngươi báo thùChương 3532: Giúp ngươi báo thù
Đái Lão Thất trầm giọng nói:
- Tách bọn hắn ra thẩm vấn, từng cái đến, không cho phép thêu dệt vô cớ, nếu bị chúng ta điều tra ra, chúng ta sẽ cho hẳn biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
- Không dám không dám...
Những gia đỉnh kia vội vàng cười làm lành, lúc này mới khai ra hết thảy.
Tấn Vương Phi ghé vào trên quan tài đối mặt với khuôn mặt của Tấn Vương.
Nàng vô ý thức che miệng, nỗ lực không rên lên thành tiếng.
- Phu quân, nếu ngươi ở trên trời có linh, nhất định sẽ lý giải ta đúng không? - Hiện tại ta cơ khổ không nơi nương tựa, cần người dựa vào.
- Đại thống lĩnh tiện tay thì đánh bại Hộ Đạo Giả bên người Đại Vương, hắn nhất định có bản lĩnh giúp ngươi báo thù.
Trải qua vừa rồi nói chuyện phiếm với Đại thống lĩnh Tú Y Sứ Giả, nàng minh bạch kẻ thù chính thức của mình là ai, ngược lại không còn hận Tổ An.
Nói đến đối phương cũng là bị cuốn vào âm mưu, không có hắn cũng sẽ có người khác.
Ngược lại phu phụ Đại Vương, Đại Vương Phi, mới thật sự là hắc thủ, còn có Bích gia, mỗi một cái đều là quái vật khổng lồ, không phải xuất thân tiểu môn tiểu hộ như nàng có thể so sánh.
Bây giờ một Vương phi ở goá, ngay cả gia tộc mình cũng không gánh nổi, Đại thống lĩnh Tú Y Sứ Giả chí ít có thể giúp nàng bảo vệ Hà gia.
Mà hết thảy, nàng tự nhiên phải dùng thân thể đến trao đổi...
Phu quân, xin tha thứ ta!
Đúng lúc này, Tấn Vương vốn nằm trong quan tài bỗng nhiên hai mắt mở ra, căm tức nhìn nàng rống to:
- Không, ta không hiểu!
- Ta không tha thứt
-A2
Toàn thân Tấn Vương Phi run lên, linh hồn nhỏ bé muốn bay mất.
Nàng mãnh liệt thức tỉnh, phát hiện lúc này mình ngồi ở trên giường, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhìn bốn phía, phát hiện lúc này mình đang ngủ ở trong khuê phòng.
- Vừa rồi hết thảy kia đều là mộng? Tấn Vương Phi lẩm bẩm, vô ý thức vuốt gương mặt nóng rực.
- Nhưng ta sao có thể mơ như vậy?
- Vương phi, ngài làm sao thế?
Lúc này thiếp thân nha hoàn của nàng Đông Nhi nghe vậy chạy chậm đến.
Trong lòng Tấn Vương Phi hơi động, sắc mặt đỏ lên hỏi thăm:
- Đông Nhị, tại sao ta lại ở chỗ này?
Nàng nhớ vừa rồi mình ở trong linh đường Tấn Vương, dường như mơ một giấc mơ đẹp, thế nhưng rất nhiều chỉ tiết cụ thể nàng đã nghĩ không ra.
Đông Nhi khoa tay nói:
- Vương phi, vừa rồi ngươi ngất ở trong linh đường, không phải nô tỳ lắm miệng, Vương gia đã qua đời, Vương phi phải bảo trọng thân thể, đừng khóc quá nhiều, sẽ sinh bệnh... Nàng nói một đống lớn, Tấn Vương Phi lại tự động xem nhẹ, chỉ nhớ rõ hai chữ khóc ngất.
Chẳng lẽ ở trong linh đường thương tâm quá độ khóc ngất?
Thế nhưng vì sao ta cái gì cũng không nhớ rõ?
Nàng ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng trong lúc nhất thời lại không nói ra được.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi:
- Sau khi ta ngất, làm sao trở về nơi này?
Đông Nhi đáp:
- Đại thống lĩnh Tú Y Sứ Giả bế ngươi trở về.
- A2
Tấn Vương Phi nhất thời trợn tròn mắt, hai gò má đỏ rực, có chút xấu hổ trừng nha hoàn.
- Đông Nhi! Hắn là nam nhân, sao ngươi để hắn bế ta?
Đông Nhi le lưỡi:
- Thế nhưng nô tỳ khí lực nhỏ, không bế được Vương phi, hơn nữa Đại thống lĩnh không nói để cho ta bế, hắn rất hung, nô tỳ không dám có dị nghị.
Nghĩ đến bị một nam nhân khác một đường bế trở về khuê phòng, toàn thân Tấn Vương Phi mềm nhũng, nàng oán trách liếc nha hoàn:
- Vậy nếu người ta khi dễ ta, ngươi cũng tùy ý hắn muốn làm gì thì làm?
Đông Nhi sững sờ:
- Vương phi ngươi đang suy nghĩ gì, tuy Tú Y Sứ Giả hung ác, nhưng mọi người đều biết bọn họ trung thành tuyệt đối với hoàng thất, hơn nữa Đại thống lĩnh kia nhìn cực kỳ uy nghiêm chính phái, làm sao có thể làm ra sự tình này?
Tấn Vương Phi sững sờ, đúng nha, sao ta lại có suy nghĩ như vậy, thật kỳ quái.
Trong óc nàng hiện ra bộ dáng cao lớn thẳng tắp của Đại thống lĩnh, bất tri bất giác gương mặt đỏ bừng.
Cũng không biết dưới mặt nạ là bộ dạng gì, ta nhớ nhiều lần muốn vạch trần mặt nạ của hắn nhìn, hắn đều không cho...
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên nàng giật mình, sự tình lúc đó, sao ta nghĩ không ra?
Chẳng lẽ cũng ở trong mộng...
Thấy nàng ngẩn người, Đông Nhi chỉ nghĩ nàng bị nam nhân khác bế không thoải mái, vội vàng an ủi: - Vương phi không cần phải lo lắng, ở trong mắt mọi người, những Tú Y Sứ Giả kia đều là quái vật, không có ai sẽ coi bọn họ là nam nhân.
- Quái vật a...
Bỗng nhiên hai chân Tấn Vương Phi kìm lòng không được khép chặt, giống như đúng là quái vật, hoàn toàn không giống người...
Nàng vội vàng che gương mặt mình, mình làm sao vậy, sao trong đầu đều là hình ảnh lung ta lung tung.
Chẳng lẽ do giấc mộng kia?
Hà Nguyên a Hà Nguyên, sao ngươi có thể nằm mộng như thế, còn biết xấu hổ hay không.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì, vội vàng phân phó nói:
- Đông Nhi, sự kiện này không cho phép ngoại truyền, nếu để cho người khác biết, ta không còn mặt mũi gặp người.