Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3544 - Chương 3544: Vấn Như Đừng Sợ

Chương 3544: Vấn Như đừng sợ Chương 3544: Vấn Như đừng sợChương 3544: Vấn Như đừng sợ

Tổ An ho nhẹ, tiêu trừ xấu hổ.

- Sao không thấy nhạc phụ đại nhân?

- Hắn không có tới, phòng ngừa bị tận diệt.

Tân Vấn Như vô ý thức đáp.

- Tận diệt?

Tổ An giật mình, cái từ này nghe sao kỳ quái như thế.

Tân Vấn Như đỏ mặt, trong đầu mình nghĩ đến cái này, kết quả thốt ra, vội vàng giải thích.

- Hắn lưu lại Minh Nguyệt thành, còn có thể chỉ huy Hồng Bào Quân, như thế mẹ con chúng ta ở kinh thành ngược lại an toàn, nếu hắn vào kinh, đến thời điểm bị người một mẻ hốt gọn, Sở gia sẽ quần long vô thủ, đã định trước xong đời.

- Cái này gọi là trứng gà không thể để hết trong một giỏ.

Sở Hoàn Chiêu cười híp mắt cải chính giúp mẫu thân.

- Hừ.

Tần Vãn Như liếc nữ nhi một cái, nghĩ thầm quả trứng ngươi cũng sắp cùng tỷ tỷ ngươi vào một giỏ xách rồi.

- Nhạc mẫu, lần này là đến thăm hai vị Quốc Công Tần gia?

Tổ An hỏi.

Tân Vãn Như ân một tiếng, nụ cười trên mặt dần dần rút đi.

- Ta nghe nói Tân gia xảy ra chuyện, liền lòng như lửa đốt đuổi tới kinh thành, Hoàn Chiêu nhất định đòi đến, ta không thể làm gì khác hơn là mang nàng theo.

- Hừ, trước đó ta cầu ngươi nhiều lần như vậy, ngươi không cho ta đến kinh thành, kết quả lần này Tân gia vừa ra chuyện, ngươi liền đồng ý.

Sở Hoàn Chiêu nhỏ giọng lầu bầu.

Tân Vấn Như.

Cô nàng này còn chưa có gả đâu, sao lại giống như giội nước ra ngoài vậy?

Cái này chỉ là tỷ phu của ngươi, Tân gia ra chuyện là ông ngoại của ngươi có biết không.

- Đúng rồi, trước đó ta thuận tiện đi thăm Ấu Chiêu, kết quả nghe người Tân gia nói nàng bị ngươi mang đi, ta lại chạy đến phủ Thân Hầu, phát hiện Ấu Chiêu không ở nơi đó, ta nghe ngóng nhiều nơi, nghe nói hôm nay ngươi lên triều, vì vậy đến cửa cung chờ, rốt cục chờ được ngươi. Tân Vấn Như võ ngực nói.

- Ngươi đến cùng giấu Ấu Chiêu ở nơi nào?

Bỗng nhiên nàng suy nghĩ, sự tình Ấu Chiêu nữ giả nam trang sẽ không bị hắn phát hiện chứ?

Lấy tính tình của tiểu tử này, đến thời điểm ba nữ nhi của ta đều bị hắn tận diệt?

Như vậy ta còn không tức chết...

Không đến mức không đến mức, trên người nàng có pháp khí đặc thù, trừ khi mình chủ động nói, ngoại nhân hẳn không biết, ở kinh thành nhiều năm như vậy, chẳng phải giấu diếm rất tốt sao, nghe nói còn làm cô nương Mộ Dung gia tình căn thâm chủng.

- Ta an trí hắn ở hậu sơn của học viện, hiện tại hắn rất an toàn. Tổ An đáp.

- Hậu sơn của học viện?

Tân Vãn Như gõ gõ vách xe, phân phó Nhạc Sơn chuyển hướng đi học viện, trước đoàn tụ với tiểu nữ nhỉ lại nói.

- Hậu sơn của học viện, đây chính là Thánh Địa mà vô số học sinh kính ngưỡng, tỷ phu ngươi lại có bản lĩnh giấu Ấu Chiêu ở trong này?

Sở Hoàn Chiêu nháy mắt, mặc dù nàng là học sinh cặn bã, nhưng dù sao cũng là đệ tử của Minh Nguyệt thư viện, tự nhiên biết Quốc Lập Học Viện thần thánh.

Chỉ có học sinh ưu tú nhất mỗi giới của Minh Nguyệt học viện mới có tư cách vào Quốc Lập Học Viện, còn hậu sơn, chỉ khi được những lão sư nhìn trong truyền thuyết nhìn trúng, mới có tư cách đi vào. Mỗi học viên tiến vào Quốc Lập Học Viện đều là thiên tài đến từ các nơi cả nước, mà muốn đi vào hậu sơn, thì cần ở trong những thiên tài này trổ hết tài năng, có thể nói là thiên tài trong thiên tài.

Tỷ phu lại có thể tùy ý ra vào hậu sơn, còn có thể an trí người ở nơi đó, thật quá tuyệt.

Tân Vấn Như cũng chấn kinh, hỏi thăm.

- Ngươi là được lão sư nào trong học viện thu làm đệ tử? Chẳng lẽ là Khương hiệu trưởng?

Lúc trước đưa nữ nhi vào Minh Nguyệt thư viện, nàng còn có chút phê bình kín đáo Khương La Phu.

Cảm thấy đối phương đường đường hiệu trưởng thư viện, cả ngày lại mặc vớ đen lộ đôi chân dài, thật không ra thể thống gì.

Rõ ràng là hoàng hoa khuê nữ, lại còn thành thục hơn bản phu nhân.

Thẳng đến về sau từ trong miệng nữ nhi biết được, tuy vị Khương hiệu trưởng kia thường trình diễn vớ đen dụ hoặc, nhưng làm người lãnh diễm chính phái, đối với bất kỳ nam nhân nào sắc mặt cũng không thay đổi, lúc này cái nhìn mới có chỗ đổi mới.

Về sau Tổ An vào Minh Nguyệt học viện, biết nàng xem trọng Tổ An, lúc trước Tổ An xảy ra chuyện, nàng cũng giúp không nhỏ.

Bây giờ nghĩ lại, Tổ An có thể vào hậu sơn của học viện, hẳn là đi con đường của nàng.

- Khương tỷ tỷ sao, ta xác thực rất quen.

Tổ An cười cười. Nghe hăn xưng hô thân mật như thế, Tân Vãn Như thoáng cái cảnh giác, tiểu tử này có nữ nhi của mình còn chưa đủ, còn muốn làm loạn ở bên ngoài?

Ăn trong chén nhìn trong nồi, thật buồn cười!

Lúc này Sở Hoàn Chiêu thì quan tâm vấn đề khác hơn.

- Đúng rồi tỷ phu, trước đó nghe người Tần gia nói, ngày đó các ngươi đắc tội Tấn Vương Phủ?

Nghe nói như thế, Tân Vấn Như không kịp xoắn xuýt sự tình trong nồi trong chén, vừa rồi nhìn thấy Tần gia rách nát, nàng liền nhịn không được thương tâm.
Bình Luận (0)
Comment