Chương 3546: Có tật giật mình
Chương 3546: Có tật giật mìnhChương 3546: Có tật giật mình
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến lúc trước mình hô tới quát lui, mắng hắn cũng không ít, vê sau vì bảo toàn Sở gia đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Tuy miệng nói không thèm để ý...
Nàng không khỏi giật mình, hắn sẽ không ghi hận trong lòng, vì báo thù ta mà tận diệt ba nữ nhi, sau đó tìm cơ hội kéo ta vào trong rừng... sau đó giết chứ?
Lấy thủ đoạn của hắn, cam đoan sau đó mấy nữ nhi của mình hoàn toàn không biết rõ, còn vui vẻ sinh con đẻ cái cho hắn.
Ai u, sao mệnh ta khổ như vậy.
Không đúng, ta mới không sợ hắn, †a dù sao cũng là nhạc mẫu của hắn, hắn không có khả năng bốc lên phong hiểm tương lai bại lộ tới giết ta.
Tiểu Chiêu là nha đầu ngốc, bị bán đoán chừng còn giúp tỷ phu nàng đếm tiền, không thể trông cậy vào được.
Ấu Chiêu chưa rõ, không biết những năm này có tiến bộ hay không.
Nhưng Sơ Nhan là người thông minh, tuyệt đối không có khả năng bị lừa.
Ấn, Văn Như đừng sợi
Tân Văn Như rất nhanh lấy lại tinh thần, bây giờ không phải là thời điểm cân nhắc cái này.
Nàng vội vàng kéo ống tay áo của Tổ An nói.
- Chúng ta nhanh chạy, thừa dịp cửa thành còn chưa đóng, nếu không chạy thì không kịp.
Nói xong đang muốn phân phó Nhạc Sơn cải biến phương hướng, lại lo lắng Ấu Chiêu, suy nghĩ vẫn nên mang nàng đi.
Tổ An ngăn nàng lại.
- Nhạc mẫu đại nhân yên tâm đi, sự tình đã giải quyết.
- Giải quyết? Giải quyết như thế nào.
Tân Vấn Như giật mình, hiển nhiên sự kiện này vượt qua phạm vi đại não nàng suy nghĩ, một hoàng tử bị giết, có thể giải quyết như thế nào.
Tổ An giải thích.
- Tú Y Sứ Giả phái người tra, Tấn Vương không phải trực tiếp chết ở trên tay ta, mà do thân thể quá yếu, khí cấp công tâm chết mất. Hơn nữa bọn họ tra được có người ở sau lưng giật dây Tấn Vương tới đối phó ta, mục đích là gạt bỏ thực lực Đông Cung, cho nên hiện tại cả sự tình bắt đầu chuyển hướng điều tra hắc thủ hậu trường. Nhìn nàng vừa rồi hoảng sợ thành như thế, vẫn không nên nói cho nàng biết tình hình thực tế.
Tần Vấn Như võ ngực.
- Hù chết ta, nói chuyện nói một nửa, ta còn tưởng thật là ngươi giết hoàng tử.
Sở Hoàn Chiêu bất mãn.
- Hoàng tử kia là bởi vì tỷ phu mới hoảng sợ chết.
Tân Vãn Như tức giận nói.
- Đây là sự tình đáng giá nói khoác sao, không biết bao nhiêu người sợ dính dáng, ngươi còn ôm về cho hắn.
- Ai nha, bí mật nói một chút, ta cảm thấy tỷ phu ngay cả hoàng tử vương gia cũng có thể giết, thật uy phong.
Sở Hoàn Chiêu le lưỡi làm mặt quỷ.
Tân Vấn Như hừ một tiếng, lúc này mới nhìn Tổ An.
- A Tổ, thật không có vấn đề chứ, hiện tại chạy còn kịp.
Tổ An cười cười.
- Không cần chạy, thật không có vấn đề, hôm nay trên triều nghị đã xử lý chuyện này, nếu có vấn đề, làm sao có thể thả ta đi?
Tần Vấn Như nghĩ cũng phải, nghĩ đến vừa rồi giật mình, liền thấm thía giáo dục.
- A Tổ, trước kia nhìn ngươi thành thục ổn trọng, sao sau khi tới kinh thành lỗ mãng như vậy...
Sở Hoàn Chiêu ở một bên trợn trắng mắt, tỷ phu thành thục ổn trọng lúc nào, bộ dáng đê tiện kia không biết để bao nhiêu người hận đến nghiến răng, bất quá lần này gặp lại tỷ phu, ngược lại cảm thấy hắn thành thục ổn trọng hơn không ít.
Tần Vãn Như trừng nữ nhi, cảnh cáo nàng đừng chen lời, lúc này mới nói tiếp.
- Ở kinh thành quyền quý như mây, rất nhiều thế gia đại tộc nội tình không thể khinh thường, ngươi cao điệu gây thù hằn quá nhiều, tổng không phải chuyện tốt.
Tổ An mỉm cười, cũng không giải thích.
- Thực ra hiện tại ta cũng không cần cố ky người nào, nhạc mẫu đại nhân cứ việc thoải mái đi.
Hai mắt Sở Hoàn Chiêu tỏa sáng, nghĩ thầm tỷ phu thật bá đạo, ta thích.
Tần Vãn Như lại bất đắc dĩ, năm đó ở Minh Nguyệt thành, tiểu tử này thích nói mạnh miệng, lúc đó nàng không quá thích. Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, vẫn còn tật xấu này.
Vốn vô ý thức muốn giáo huấn vài câu, nhưng nghĩ lại, hiện tại đối phương thiếu niên đắc chí, cuông vọng một chút cũng bình thường.
Hơn nữa đối phương ngay cả hoàng tử cũng dám đánh, vạn nhất ta nói làm hắn không kiên nhẫn, hắn đánh ta làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây nàng mất tự nhiên xoay người, lời nói xoay chuyển.
- Thôi được, trong lòng ngươi hiểu rõ là được.
Lúc này Sở Hoàn Chiêu lung lay cánh tay Tổ An.
- Tỷ phu, những ngày này ta nghe bách tính phụ cận kinh thành trừ nghị luận sự tình Tử Sơn, thì nghị luận ngươi nhiều nhất, nghe nói ngươi còn là đại quan của Yêu tộc, đây rốt cuộc là người nào nước bẩn, hiển nhiên là muốn gây bất lợi cho ngươi.
Dù sao cấu kết Yêu tộc, ở Đại Chu triều là tội danh to lớn, cũng không biết là ai muốn hại tỷ phu.
Thần sắc của Tổ An cổ quái.
- Cái này không phải giội nước bẩn, ta đúng là Nhiếp Chính Vương Yêu tộc, cũng chính bởi vì thân phận này, bên Nhân tộc không ai dám tùy tiện đụng ta.
- Nhiếp... Nhiếp Chính Vương?