Chương 3562: Không phải mọi chuyện đều có thể chờ chính nghĩa đến
Chương 3562: Không phải mọi chuyện đều có thể chờ chính nghĩa đếnChương 3562: Không phải mọi chuyện đều có thể chờ chính nghĩa đến
Trong lòng Sở Hoàn Chiêu tức giận, vung roi không ngừng quất lấy.
Tân Vấn Như vốn cảm thấy công nhiên đánh quan viên Hình Bộ không tốt lắm, nhưng nhìn thấy thảm trạng của huynh đệ Tân gia, nàng liền vờ như không thấy.
Cùng lắm về Minh Nguyệt thành, dẫn 3000 Hồng Bào Quân vào rừng làm cướp!
Bị quất liên tục vài roi, Diệp Bình rốt cục chịu không được, vội vàng nói:
- Đừng đánh đừng đánh, ta muốn lấy công chuộc tội.
- Lấy công gì chuộc tội? Tổ An ngăn Sở Hoàn Chiêu lại.
- Vừa rồi người áo đen kia còn đi chỗ hai vị công gia, các ngươi nhanh đi cứu, nói không chừng có thể vãn hồi.
Diệp Bình suy yếu nói.
- Cái gì!
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi.
Đúng vậy, bọn họ đã ra tay với hai huynh đệ Tần gia, thì làm sao có thể buông tha hai vị gia chủ Tân gia.
Vừa rồi lực chú ý bị Tân Quang Viễn và Tần Vịnh Đức hấp dẫn, ngược lại quên chuyện này.
Mọi người lập tức chạy vào trong, Tần Quang Viễn và Tân Vịnh Đức giấy giụa bò dậy, nhưng bị Khương La Phu ngăn lại:
- Các ngươi có thương tích trong người, chớ lộn xộn, bằng không biến thành tàn phế, thì đời này thật sẽ vô vọng báo thù.
Nghe nàng nói như vậy, lúc này hai huynh đệ mới ngồi xuống, bất quá nắm đấm nổi gân xanh, bờ môi cắn chảy ra máu.
Rất nhanh mọi người đuổi tới phòng giam của hai vị công gia, hai người thân phận đặc thù, nên có gian phòng độc lập.
Cách lan can, Tân Vãn Như nhìn thấy tứ chỉ của phụ thân hoàn hảo, chỉ là trên người có chút thương thế, không khỏi buông lỏng một hơi, xem ra còn tốt, hai vị Quốc Công thân phận đặc thù, bọn họ không dám làm loạn.
Chỉ là không biết vì sao, phụ thân tựa hồ già nua hơn ngày thường tất nhiều, cả người cũng gầy hơn?
Tổ An lại biến sắc, trực tiếp xông vào phòng giam, năm lấy tay Tân Tranh, chỉ cảm thấy mạch đập suy yếu, như có như không.
Càng mấu chốt là, một tia nguyên khí ba động cũng không có.
Lúc này Tần Tranh không còn uy nghiêm như lần đầu gặp mặt, tóc hoa râm, thân thể vốn tráng kiện hơi khô gầy, như lão nhân trên 80 tuổi trong thế tục, dường như tùy thời sẽ cưỡi hạc quy tiên.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tần Vãn Như, Tổ An trầm giọng nói:
- Tu vi của Thành Quốc Công bị hút khô, bây giờ đã thành phế nhân!
- Cái gì!
Đám người Tân Văn Như vừa sợ vừa giận, là người phương nào tàn nhẫn ngoan độc như vậy, phải biết đây là một thế giới lấy thực lực vi tôn, nếu không có tu vi, chỉ có thể mặc người chém giết. Dù là Quốc Công, nhưng các loại nguy cơ tìm tới cửa, cái tước vị này căn bản gánh không nổi.
Mặt khác tu vi biến mất, thành người bình thường, loại chênh lệch kia thực sự quá lớn, không ai có thể chịu được.
Rõ ràng nhất là thọ mệnh khác biệt, tỉ như trước đó Tần Tranh còn sinh long hoạt hổ, tỉnh thần quắc thước, nhưng hôm nay như một lão nhân gần đất xa trời, bất cứ lúc nào cũng sẽ quy tiên.
Tiếng khóc của chúng nữ dần dần tỉnh lại Tân Tranh, hắn mông lung mở mắt:
- Là Tiểu Như sao, ta giống như nghe được thanh âm của Tiểu Như.
- Phụ thân, là ta.
Tân Vấn Như ngồi chồm hỗm ở bên cạnh hắn, nắm chặt tay đối phương, nhịn không được khóc lên.
- Ông ngoại!
Sở Hoàn Chiêu, Sở Ấu Chiêu cũng quỳ gối ở trước người hắn, vây quanh hắn khóc lớn.
- Tốt, tốt...
Tân Tranh nước mắt tuôn đầy mặt.
- Ta còn tưởng đời này không gặp được các ngươi.
- Ta đang nằm mơ sao?
Tân Tranh không dám tin tưởng.
- Không có, là A Tổ và Khương hiệu trưởng dẫn bọn ta đến thăm ngươi, chúng ta tới muộn.
Tân Vấn Như có chút hối hận, nếu không đi tiếp Ấu Chiêu, mà trực tiếp tới thiên lao, nói không chừng có thể cứu bọn họ. - A Tổ.
Tân Tranh nhìn về phía Tổ An, thần sắc phức tạp, nhớ ngày đó đối phương vừa tới kinh thành, mình còn có chút chướng mắt, nghĩ đến cháu gái giống như thiên tiên của mình gả cho người như vậy, trong lòng hẳn liền tức giận, không nghĩ đến về sau hắn càng ngày càng lợi hại, bây giờ mình còn cần hắn đến cứu giúp.
- Cám ơn ngươi.
- Nên làm.
Tổ An trầm giọng nói.
- Ta đi xem Tần nhị gia một chút.
Tần Tranh thở dài:
- Hắn hẳn không kém ta bao nhiêu đâu.
Tổ An chạy qua phòng bên cạnh, quả nhiên, Tân Sắt cũng bị phế bỏ tu vi, không còn bộ dáng phong lưu lão soái ca ngày thường, mà biến thành lão già nát rượu.
Hắn trở về nói tình huống cho mọi người, Tân Vấn Như khóc càng thương tâm.
- Thành Quốc Công, đến cùng là ai hại các ngươi thành như vậy.
Sắc mặt Khương La Phu băng lãnh, trước đó nàng còn ở trước mặt mọi người khoe khoang khoác lác, nói đã ủy thác người bên này chiếu cố bọn họ, ai biết sẽ thành kết cục như vậy.
Cha nàng còn là Đình Úy đương triều, chứng minh có người hoàn toàn không để bọn hắn vào mắt.
Bất quá để cho nàng càng giận là bây giờ tội danh của Tân gia, Mộ Dung gia chưa định, lại có người vận dụng tư hình, đâu còn để phép tắc quốc gia vào mắt!
Tần Sắt nhìn về phía Diệp Bình:
- Vừa rồi là hắn dẫn người, ra tay là một người áo đen, ta cũng không biết thân phận người kia.