Chương 3563: Không phải mọi chuyện đều có thể chờ chính nghĩa đến (2)
Chương 3563: Không phải mọi chuyện đều có thể chờ chính nghĩa đến (2)Chương 3563: Không phải mọi chuyện đều có thể chờ chính nghĩa đến (2)
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt tập trung ở trên người Diệp Bình.
Thân thể Diệp Bình run lên, vội vàng nói:
- Không có quan hệ gì tới ta a, ta chỉ nghe lệnh hành sự.
Lúc này hắn không còn chút bộ dáng hung hăng càn quấy.
Hắn tiếng nói còn chưa nói xong, liền đã bị Tổ An cách không bóp cổ giơ lên giữa không trung.
Tổ An trầm giọng nói:
- Thành Quốc Công, ta trước giết người này cho ngươi giải hận, đợi lát nữa ta lại đi tìm hắc thủ sau màn! Diệp Bình bị dọa đến vong hồn bốc lên, trước đó Tấn Vương cũng bị hắn bóp chết bên đường, thân phận địa vị của mình làm sao bằng Tấn Vương.
Bị dọa đến sợ chết khiếp.
Lúc này Tân Vãn Như kinh hô, vội vàng kéo tay Tổ An lại:
- A Tổ không nên, hắn dù sao cũng là Hình Bộ Thị Lang, tự tiện giết đại thần triều đình chính là đại tội.
Nàng không muốn bởi vì sự tình nhà mình mà liên lụy con rể, đến thời điểm nếu để hắn chỉ có thể đào vong, như vậy sẽ có lỗi với Sơ Nhan, có lỗi với hắn.
Khương La Phu cũng khuyên:
- Đúng vậy A Tổ, trước đó sự tình giết Tấn Vương đã huyên náo khá lớn, nếu lần này lại giết Hình Bộ Thị Lang, chỉ sợ sẽ khiến quần tình xúc động, cho dù là thân phận Tế Tửu cũng chưa chắc bảo vệ được ngươi.
Tổ in An trầm giọng nói:
- Ta làm những chuyện này, xưa nay không phải dựa vào thân phận, ta chính là ta.
Nói cho cùng thực lực cá nhân của hắn mới là lực lượng lớn nhất, dù hắn không phải Tế Tửu, không phải Đông Cung Trung Thứ Tử, hắn cũng không sợ chút nào.
- A Tổ, chớ có xúc động.
Lúc này Tân Tranh cũng mở miệng.
- Nếu ngươi giết hắn ở chỗ này, chúng ta có lý cũng biến thành vô lý. Theo ta thấy, vừa vặn lợi dụng thân phận của ngươi báo cáo việc này cho triều đình, thiên lý bao la, ta cũng không tin triều đình không thể cho chúng ta một cái công đạo! Tổ An cau mày nói:
- Quốc Công, không phải mọi chuyện đều có thể chờ được chính nghĩa đến, hơn nữa bây giờ ngươi ở trong thiên lao, cũng là bởi vì quá mức tin tưởng triều đình.
Lấy thực lực trong quân đội của hai vị Quốc Công, nếu thật có dã tâm, cát cứ một phương, triều đình ngược lại không dám động đến bọn hắn.
Kết quả quá mức trung tâm, làm cho triều đình đối phó bọn họ quá đơn giản dễ dàng.
Tân Tranh trầm mặc, sau một lúc lâu mới lên tiếng:
- Tần mỗ trung tâm vì nước cả đời, không muốn trước khi chết khí tiết khó giữ được.
Tổ An thở dài, tuy không đồng ý phương thức tư duy của hắn, nhưng lại có chút bội phục loại người này.
Trong thiên hạ chính bởi vì có những người nhìn như ngu xuẩn kiên trì, cho nên mới có nhiều truyền thuyết chính khí như vậy.
- Quốc Công đã nói như vậy, thì lưu ngươi một mạng, bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, để ngươi cũng nếm thử thống khổ mà người Tần gia chịu đi.
Tổ An lạnh lùng nhìn Diệp Bình, tiện tay vung lên, Diệp Bình nhất thời kêu thảm, từ không trung ngã xuống, ôm lấy chân lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn thấy ống quần chảy ra vết máu, hiển nhiên hai cái đùi đã bị đánh gẫy.
- Đa tạ Tổ đại nhân thủ hạ lưu tình.
Diệp Bình nỗ lực áp chế kêu thảm nói, vừa rồi tưởng rằng chết chắc, không nghĩ tới nhặt về một cái mạng, hiện tại xem ra phảng phất như kiếm lời?
Dù sao mình là tu sĩ, sức khôi phục kinh người, tu dưỡng hơn nửa năm, đôi chân sẽ khôi phục như lúc ban đầu, đối phương cũng không có lưu ám kình gì.
Tổ An không có phản ứng đến hắn, lấy ra một viên thuốc cho Tân Tranh ăn vào, sau đó vận công chữa thương cho hắn:
- Quốc Công, ngươi vừa bị hút sạch tu vi, hiện tại ta giúp ngươi bảo vệ đan điền khí hải, tránh cho nó héo rút sụp đổ, lại rót cho ngươi một sợi nguyên khí tẩm bổ thân thể, ngày sau lại nghĩ biện pháp để ngươi khôi phục.
Tần Tranh vừa mừng vừa sợ:
- Còn có hi vọng khôi phục? A Tổ, thật sự là cám ơn ngươi!
Hắn vốn mất hết tu vi, sớm đã nản lòng thoái chí, chỉ muốn cái công đạo và trong sạch mà thôi.
Không nghĩ đến còn có khả năng khôi phục.
Một tu sĩ, ai lại muốn làm người bình thường.
- Xác thực có hi vọng, bất quá cần một số đan dược đặc biệt cùng với đặc thù thủ đoạn.
Trong mắt Tổ An lấp lóe tinh quang.
- Vậy là quá tốt rồi!
Tân Vấn Như hưng phấn đến sắp nhảy dựng lên.
-A Tổ ngươi thật giỏi!
Đây là tin tức tốt nhất hôm nay nghe được!
- Tiểu Chiêu, Ấu Chiêu, còn không mau cám ơn tỷ phu cứu ông ngoại của các ngươi, nhanh dập đầu. Tân Vãn Như thúc giục, vừa rồi nàng xém chút bản năng quỳ xuống dập đầu, may mắn kịp thời nhớ ra mình là trưởng bối của đối phương, như vậy không rất thích hợp.
Vì vậy trách nhiệm dập đầu này rơi xuống trên người hai nữ nhi.
Sở Hoàn Chiêu và Sở Ấu Chiêu vốn thích tỷ phu, đừng nói dập đầu cho hắn, dù làm ấm giường... cũng nguyện ý, huống chỉ lần này hắn còn cứu ông ngoại và biểu ca...
Tổ An vội vàng nâng đỡ hai tiểu cô nương:
- Đều là người một nhà, cần gì làm như thế.