Chương 3564: Không phải mọi chuyện đều có thể chờ chính nghĩa đến (3)
Chương 3564: Không phải mọi chuyện đều có thể chờ chính nghĩa đến (3)Chương 3564: Không phải mọi chuyện đều có thể chờ chính nghĩa đến (3)
Lúc này Sở Hoàn Chiêu thuận thế đứng dậy, ở trên gương mặt hắn hôn một cái:
- Cảm ơn tỷ phu!
Sở Ấu Chiêu nhìn mà nghiến răng, thực ra vừa rồi nàng cũng muốn hôn, nhưng bây giờ đang dùng thân nam nhị, còn ở trước mặt Mộ Dung Thanh Hà, làm sao hôn được.
Ai biết nhị tỷ giảo hoạt tiên hạ thủ vi cường.
Tân Tranh ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt, đây thật là quan hệ của tỷ phu cùng tiêu di tử sao?
Cướp một cháu gái của ta không nói, còn muốn tận diệt?
Tân Vãn Như cũng đau đầu, nếu như bình thường nàng khẳng định răn dạy nữ nhi, bất quá hôm nay Tổ An giúp Tần gia lớn như vậy, hôn một cái cũng không có gì?
Thậm chí nàng có một loại cảm giác, ân tình lớn như vậy, một nụ hôn căn bản không đủ.
Tổ An sờ sờ gương mặt, vừa rồi trong nháy mắt đó bờ môi thiếu nữ thật khiến người ta tim đập thình thịch, chú ý tới Khương La Phu cười như không cười nhìn hắn, hắn cũng không nhịn được đỏ mặt:
- Khụ khụ, ta đi trị liệu cho Tần nhị gia.
Nói xong vội vàng chạy qua phòng bên cạnh, mấy người Tân Vãn Như cũng vội vàng tới thăm hỏi thúc phụ. Rất nhanh Tổ An xe nhẹ đường quen trị liệu xong Tần Sắt, đối phương cảm giác khí tức trong cơ thể khôi phục không ít, cười lên ha hả:
- A Tổ, tiểu tử ngươi không tệ, đáng tiếc ta không có thân nữ nhỉ hoặc cháu gái đẹp mắt, bằng không cũng phải gả nàng cho ngươi.
Tần Vấn Như:
Nhị thúc ngươi nói gì thế, nếu ngươi gả nữ nhỉ cho hắn, vậy ta và hắn quan hệ tính thế nào, bối phận chẳng phải lộn xôn.
- Nhị ngoại công!
Sở Hoàn Chiêu và Sở Ấu Chiêu hờn dỗi không thôi.
Tân Sắt đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cười ha ha: - Xem ra không cần ta, đại huynh ngược lại có phúc lớn. Những tục nhân kia đều muốn sinh nhi tử, ai biết sinh nữ nhi mới là phúc khí.
Không giống Tần Tranh cứng nhắc, hẳn thường xuyên ra vào nơi ăn chơi, lúc tuổi còn trẻ cũng là lãng tử nổi danh, lý giải nữ nhân tự nhiên vượt xa đại ca, liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của Sở Hoàn Chiêu và Sở Ấu Chiêu.
Ba tỷ muội này thật có khả năng bị tiểu tử kia tận diệt.
Tỷ muội a, mộng tưởng trong lòng bao nhiêu nam nhân, năm đó hắn cũng có mộng tưởng như vậy, đáng tiếc không thể thực hiện.
Không nghĩ tới cuối cùng lại là người khác thực hiện ở trên người nữ tử Tần gia.
Cảm nhận được nụ cười trêu tức của đối phương, Tổ An gánh không được:
- Khụ khụ, hiện tại ta tiến cung, cho triều đình và Tần gia một cái công đạo.
- Tốt, trong khoảng thời gian này ta sẽ để cha ta phái một số người tới thiên lao, ngoài ra ta cũng sẽ đích thân thủ ở chỗ này, bảo đảm Tân gia, Mộ Dung gia an toàn.
Khương La Phu nói.
Tần Vấn Như nhất thời cảm kích, cầm tay nàng thật chặt:
- Khương gia muội tử, ta thật không biết cảm tạ ngươi như thế nào mới tốt, đến thời điểm nhất định giới thiệu cho ngươi một lang quân như ý!
Khương La Phu không quen nàng nhiệt tình, vội vàng rút tay về:
- Sở phu nhân nói quá lời, vốn ta không có chiếu cố tốt bọn họ, trong lòng đã rất áy náy.
Tổ An đi tới bên cạnh nàng:
- Khương tỷ tỷ, việc này không có quan hệ gì tới ngươi, chẳng ai ngờ Đại Vương và Mạnh Di sẽ bỉ ổi như thế. Ngươi ở chỗ này phải cẩn thận, khó đảm bảo bọn họ sẽ không lại phái người tới.
- Yên tâm đi, ta không phải nữ tử yếu đuối gì, bảo vệ bọn họ không có vấn đề.
Khương La Phu nở nụ cười.
Nhớ lại vừa rồi nàng bưu hãn, Tổ An nghĩ cũng phải, chỉ sợ người tới sẽ gặp nguy hiểm.
Tiếp xuống đám người Tần Vấn Như cũng lưu lại trong thiên lao chiếu cố người Tần gia bị thương, Tổ An thì mang theo Diệp Bình trực tiếp tiến cung.
Rất nhanh tiếng chuông triệu tập quần thần trong cung vang lên, làm cho toàn bộ kinh thành lòng người bàng hoàng.
Sáng sớm không phải vừa mở triều hội sao, tại sao lại triệu tập quần thần.
Phải biết loại chuông này không phải sự tình khẩn cấp, là không thể tùy tiện gõ. ....
Trong Đông Cung, Bích Linh Lung nhìn Tổ An nói.
- A Tổ, ngươi lần này làm rất đúng, không có xúc động, ta sẽ giúp ngươi thay Tần gia đòi lại một cái công đạo.
Nàng cũng sợ hãi không thôi, Tân gia xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng cũng cảm thấy phãn nộ, huống chi Tổ An và Tần gia quan hệ mật thiết.
Nếu Tổ An bạo phát tại chỗ, lại chạy tới giết Đại Vương, nàng còn thật không biết kết thúc như thế nào. Tấn Vương, Đại Vương tuần tự bị cùng một người giết, coi như hắn là Tế Tửu, chỉ sợ cũng không cách nào trấn áp dư luận.
Lần này đối phương lựa chọn đến hoàng cung thông báo nàng, thông qua thủ đoạn bình thường của triều đình giải quyết vấn đề, nàng cảm thấy rất vui mừng.
Đồng thời hạ quyết tâm nhất định sẽ nhân cơ hội này thay Tổ An làm chủ, không thể để cho hẳn thất vọng đau khổ.
Hơn nữa cơ hội đối phó Đại Vương, Mạnh Di tốt như vậy, nàng làm sao có thể buông tha.
Ngay sau đó nàng trực tiếp mang theo Tổ An đi Khôn Ninh Cung, vốn nàng nghĩ Hoàng Hậu sẽ ra sức khước từ, mình có thể mượn cơ hội ở trước mặt đối phương nổi trận lôi đình.