Chương 3600: Phù sa không chảy ruộng người ngoài (3)
Chương 3600: Phù sa không chảy ruộng người ngoài (3)Chương 3600: Phù sa không chảy ruộng người ngoài (3)
- Có gì không thích hợp, trước đó Tế Tửu nói, giữa chúng ta tự luận, ở trong học viện đối ngoại là Tế Tửu, bí mật hoàn toàn có thể ngang hàng luận giao.
Duẫn Thi cải chính.
- Đám sư huynh chán ghét, về sau các ngươi người nào ấn đường biến thành màu đen, ta sẽ không giúp các ngươi!
Thất Dao Quang xấu hổ buông tay Tổ An ra.
Khương La Phu mỉm cười, sờ sờ đầu nàng.
- Tiểu sư muội, mọi người trêu ngươi mà thôi, đừng coi là thật.
Mấy sư huynh khác cũng khuyên bảo, lúc này Thất Dao Quang mới lộ ra nụ cười.
Tổ An nhìn mà trong lòng hơi ấm, thầm nghĩ những sư huynh muội này cảm tình thật đúng là tốt.
Thời điểm hắn cảm khái, chư vị lão sư của học viện cũng cảm khái.
Trước đó hắn tiếp nhận vị trí Tế Tửu, mặc dù mọi người tôn trọng ý nguyện của lão Tế Tửu, lại thêm bội phục học thức của hắn, cho nên tán thành hắn trở thành Tế Tửu mới.
Nhưng bởi vì hắn còn quá trẻ, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy là lạ.
Luôn lo lắng thực lực của hắn không đủ giúp Quốc Lập Học Viện tranh thủ càng nhiều lợi ích, nói cách khác là sợ hắn không trấn tràng được, dù sao các đại gia tộc ở kinh thành đều là lão hồ ly ăn tươi nuốt sống.
Kết quả không nghĩ đến hắn dữ dội như thế, đơn thương độc mã giết toàn bộ Mạnh phủ, còn làm Bát Công mặt mày xám xịt, Hoàng Kim Cự Long nói làm thịt thì làm thịt, đường đường Long Vương cũng phải cho hắn mặt mũi, sau cùng thậm chí ngay cả Địa Tiên Triệu Trâm cũng không gánh được một chiêu.
Sau tối nay, chỉ sợ hắn sẽ là thiên hạ đệ nhất nhân, cái này là vinh hạnh mà năm đó lão Tế Tửu cũng không có.
Những lão sư của học viện đều không phải loại am hiểu ứng phó cục diện, cùng hắn giao lưu xong liền về hậu Sơn.
Tuy Thất Dao Quang còn muốn cùng Tổ An trao đổi nhiều hơn, nhưng nghĩ tới vừa rồi những sư huynh sư tỷ kia đùa nghịch, nội tâm nàng có chút ngượng ngùng, cũng đỏ mặt rời đi.
Chỉ có Khương La Phu lưu lại, tựa hồ nhìn ra lo lắng của hắn.
- Đừng lo lắng, bên thiên lao ta phái người trông coi, không có vấn đề.
Tổ An buông lỏng một hơi, Khương tỷ tỷ luôn để người yên tâm.
- Chúng ta đi thiên lao đón bọn hắn ra.
Bây giờ đã lật bàn, làm sao có thể để người Tần gia, Mộ Dung gia ở trong quy tắc chịu khổ.
- Được.
Khương La Phu ở bên cạnh hắn, trong nháy mắt lại có cảm giác vẻ vui.
Giữa sân không ít người thấy cảnh này, vụng trộm nghị luận.
- Mỹ nữ vớ đen kia là ai? - Thiên kim nhà Đình Úy Khương La Phu ngươi cũng không nhận ra, còn là lão sư học viện, đệ tử thân truyền của lão Tế Tửu.
- Đôi chân kia thật đẹp, theo ta thấy Tổ An kia cũng chưa chắc thật thiên hạ vô địch, bị đôi chân này kẹp, chắc chắn sẽ vứt khí giới áo giáp đầu hàng.
- Ngươi ngược lại nhắc nhở ta, chúng ta không có phương pháp trèo lên Tổ đại nhân, vậy từ chỗ Khương tiểu thư nhúng tay, để cho nàng nói vài lời tốt đẹp.
- A, bọn họ thật là loại quan hệ đó?
- Ngươi ngốc sao, đổi lại là ngươi, có thể chống cự được cặp đùi đẹp kia dụ hoặc không? Huống chỉ hai người bọn họ hiện tại một cái Tế Tửu, một cái lão sư ở hậu sơn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, có câu mỹ nữ thích anh hùng, phù sa không chảy ruộng người ngoài.......
Một đường đi tới, Khương La Phu nhiều lần len lén liếc nam nhân bên cạnh.
Bất quá Tổ An cảm giác nhạy bén, nhịn không được cười lên.
- Sao nhìn ta như vậy?
Khương La Phu đỏ mặt.
- Chỉ không nghĩ tới ngươi sẽ dữ dội như vậy.
Tiểu nam sinh năm đó, lại trưởng thành đến tình trạng như thế, chẳng biết tại sao, ở trước mặt hắn lại có chút không được tự nhiên.
- Người Mạnh gia gieo gió gặt bão, ta đã cho bọn họ cơ hội.
Tổ An nói xong cười cười với nàng.
- Ta làm người bình thường tính khí rất tốt, Khương tỷ tỷ phải rõ ràng nhất nha.
Trong nháy mắt đó, Khương La Phu dường như nhìn thấy thiếu niên bại hoại ở Minh Nguyệt thành, một loại cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra, xì một cái.
- Phi, tiểu tử ngươi một bụng ý nghĩ xấu, năm đó người đắc tội ngươi đều không có kết cục tốt.
Thực ra không chỉ như vậy, năm đó lần thứ nhất đối phương nhìn thấy nàng, song phương rõ ràng thân phận cách xa, tiểu tử này lại dám nhìn chằm chằm chân nàng, một chút cảm giác thẹn thùng cũng không có.
Lúc đó nàng không để ý, dù sao đây là một loại khẳng định với nàng, huống chỉ tiểu tử này còn rất soái, đánh lại đánh không lại nàng, thật nổi lên tà niệm gì, mình giẫm cũng có thể giẫm phục hẳn.
Bất quá bây giờ... Nghĩ đến lực chiến đấu của đối phương bây giờ, nếu thật có ý nghĩ gì với nàng, mình giống như không có cách nào ngăn cản.
Hai người dạo bước dưới ánh trăng, ngược lại nhàn nhã nhẹ nhõm, bất quá lúc này toàn bộ kinh thành đã vỡ tổ.
Trong Dĩnh Vương Phủ, một thanh niên ăn mặc lộng lẫy đóng cửa sổ lại, chán nản ngồi trên ghế thật lâu không nói.
Một tâm phúc lo âu hỏi thăm.
- Vương gia?