Chương 3603: Tạ lễ
Chương 3603: Tạ lễChương 3603: Tạ lễ
Sự tình phát sinh hôm nay, ai còn dám ngăn bọn hắn tiếp người.
Bất quá chuyện ngoài ý muốn là, sau khi bọn họ đến thiên lao, phát hiện người Tân gia, Mộ Dung gia không thấy, thậm chí ngay cả Tần Vấn Như, Sở Hoàn Chiêu, Mộ Dung Thanh Hà... cũng không thấy tăm hơi.
Tổ An sầm mặt lại, chẳng lẽ thực có người không sợ chết như thế, còn dám động các nàng?
€ó lẽ do tối nay giết không ít người, bây giờ trong lòng hắn có một cỗ lệ khí cuồng bạo, tựa hồ nhu cầu cấp bách phát tiết một chút.
Khương La Phu giật mình, trước đó vài ngày mình nói ủy thác người chiếu cố Tân gia, Mộ Dung gia, kết quả quay đầu liền bị Đại Vương, Mạnh gia tra tấn, lần này vừa mới nói cắt cử người chiếu cố, kết quả không thấy ai.
Nếu thật xảy ra chuyện, nàng sẽ không mặt mũi gặp người.
Vội vàng tìm người mình phân phó, hỏi mới biết là Thái Tử Phi tự mình tới mang người đi.
Người kia cũng rất ủy khuất.
- Thái Tử Phi tự mình đến mang người, chúng ta không dám cản trở, huống chỉ nàng nói người hai nhà vô tội phóng thích, đưa bọn hắn về nhà, chúng †a càng không có lý do ngăn cản.
Lúc này Khương La Phu mới buông lỏng một hơi, sắc mặt Tổ An cũng nhẹ xuống.
- Vậy hẳn là không có vấn đề, ta về Tần gia nhìn xem. - Được, ta đi cùng ngươi.
Khương La Phu ân một tiếng, nhất định phải bảo đảm những người kia bình yên vô sự nàng mới yên tâm.
Tổ An cũng hoan nghênh, dù sao có mỹ nhân bầu bạn, tuyệt đối là sự tình cảnh đẹp ý vui.
Rất nhanh hai người tới Tần gia, không giống lần trước đến lụi bại tiêu điều, lúc này Tân gia từ trong ra ngoài đều giăng đèn kết hoa, trong không khí tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ.
Người Tần gia biết hắn đến, vội vàng ra đón, tuy hai vị Công gia suy yếu, cũng kiên trì đẩy xe lăn đi ra, tự mình cảm tạ Tổ An và Khương La Phu.
Sau một trận hàn huyên, thấy bọn họ bình an không việc gì, Khương La Phu đáp lễ, tìm một cơ hội cáo từ rời đi.
Ở Tân gia, nàng luôn cảm giác mình như ngoại nhân, có chút không hợp.
Tổ An vốn muốn tiễn nàng, lại bị nàng cự tuyệt.
- Ngươi và bọn hắn khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, không phiền phức.
Nàng cười cười, thoải mái phất phất tay, biến mất ở trong màn đêm.
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Tần Tranh cảm khái nói.
- Nếu không phải năm đó Khương tiểu thư cự hôn Thái Tử, làm thân phận trở nên đặc thù, không ai dám đề thân, thì lấy dung mạo nhân phẩm của nàng, hiện tại chỉ sợ đã thành gia lập thất.
Tần Vấn Như nhịn không được nói.
- Cha, cần gì phải lập gia đình, như Khương hiệu trưởng bây giờ rất tốt nha, †a còn rất hâm mộ nàng đây, sống tự do tiêu sái. Tân Tranh trợn mắt trừng một cái.
- Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi.
Tân Vãn Như hậm hực hừ một tiếng.
Tổ An cười cười, nhìn Tân Tranh Tần Sắt nói.
- Hiện tại thân thể hai vị suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng ở bên ngoài mệt nhọc.
Hai huynh đệ rất tán thành, trước khi đi Tân Tranh phân phó nói.
- Vãn Như, ngươi chiêu đãi A Tổ một chút, chớ có lãnh đạm hắn.
- Vâng.
Tân Vãn Như phiền muộn, trước đó mình rõ ràng cũng nói như vậy, nhưng bọn hắn căn bản không coi là việc to tát, bây giờ A Tổ nói giống nhau, hai người liền nghe lời.
Phân phó Tiểu Chiêu đưa ông ngoại trở về phòng, nàng đi tới bên cạnh Tổ An.
- A Tổ, lần này thật cám ơn ngươi.
Thần sắc nàng rất phức tạp, trước đó ở Mạnh gia đại chiến lớn như vậy, bên thiên lao cũng nghe được động tĩnh.
Các nàng cùng Khương La Phu đi ra xem, biết là Tổ An vì báo thù thay người Tần gia, nàng còn chuẩn bị mang hạ nhân qua giúp đỡ.
Kết quả bị Khương La Phu ngăn lại, sau đó xa xa nhìn thấy Tổ An nện các lộ cao thủ.
Trong lòng nàng rung động tột đỉnh, trước đó biết hắn là Tế Tửu của Quốc Lập Học Viện, sủng thần Đông Cung, Hầu Tước triều đình, nàng đã rất khiếp sợ, kết quả bây giờ mới biết đối phương còn lợi hại hơn gấp trăm lần. Gia hỏa năm đó ở Minh Nguyệt thành bị nàng mắng như chó, hiện tại đã trưởng thành đến loại cấp độ này.
- Nhạc mẫu, đều là người một nhà, khách khí làm gì.
Tổ An khẽ cười nói.
Tân Vãn Như nhếch miệng, cuối cùng vẫn kiên trì nói.
- Năm đó ta mắng ngươi như vậy, ngươi có ghi hận ta hay không.
Xong, nếu hẳn thật ghi hận trong lòng, đừng nói ta, dù toàn bộ Sở gia cũng sẽ xong đời.
Ta phải làm sao mới có thể bồi tội?
Nhưng hắn đã sắp tận diệt mấy nữ nhi bảo bối của ta, còn muốn ta bồi thế nào?
Trong lòng xoắn xuýt, Tổ An lại nhịn không được bật cười. - Nhạc mẫu đại nhân lo ngại, sự tình năm đó đã qua.
Năm đó tao ngộ xác thực rất giận, nhưng về sau biết hôn sự của mình và Sơ Nhan là nàng dốc sức thúc đẩy, có lẽ là cảm thấy có lỗi với nữ nhi, đồng thời cảm thấy hắn bùn nhão không dính lên tường...
Trái tim Tân Vấn Như đập bịch bịch, xong, hắn không có nói không sao, mà nói đã qua, chẳng phải chứng minh trong lòng của hắn vẫn để ý?