Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3616 - Chương 3616: Thiên Tài Tuyệt Thế (2)

Chương 3616: Thiên tài tuyệt thế (2) Chương 3616: Thiên tài tuyệt thế (2)Chương 3616: Thiên tài tuyệt thế (2)

- Hôm nay ngọn gió nào thổi Tế Tửu tới đây, lần trước ngươi nói xe lửa, ta đã có thiết kế, chỉ bất quá chỗ khó là trải đường sắt trong phạm vi cả nước, chỉ sợ sẽ tiêu hao con số trên trời...

Tổ An cười cười.

- Đường sắt quả thật khá phiền phức, không chỉ phá sơn sửa đường sẽ hao phí số tiền khổng lồ, hơn nữa ven đường còn phải thiết lập bộ môn chuyên ngành bảo dưỡng, miễn cho bị người hoặc hung thú phá hư. Mới đầu không cần mở trong phạm vi cả nước, chỉ ở phụ cận kinh thành tìm một đoạn đường thí điểm là được...

Nghe hai người nói chuyện phiếm, Tang Thiến và Trịnh Đán nhìn nhau, bọn họ đến cùng nói cái gì, hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất lợi hại.

Hai người trò chuyện một hồi, Thậm Hư Tử không khỏi cảm khái nói.

- Tế Tửu tuổi còn trẻ, lại có nhiều kỳ tư diệu tưởng như thế, hơn nữa còn có tính khả thi, có lúc ta thật hoài nghi ngươi không phải người của thế giới này.

Trong lòng Tổ An nhảy dựng, hắn xuyên việt có thể nói là bí mật lớn nhất của mình.

Lúc này Trịnh Đán cười nói.

- Hắn không phải người thế giới này, vậy còn có thể ở thế giới nào.

- Trích Tiên trên trời nha.

Thậm Hư Tử cười ha ha, hiển nhiên cũng không phải hoài nghỉ vấn đề lai lịch của Tổ An, hắn nhìn về phía Trịnh Đán và Tang Thiến, hai mắt không khỏi tỏa sáng, nghĩ thầm Tế Tửu không hổ là thiếu niên, mỗi lần nữ tử theo bên người đều không giống nhau, hơn nữa còn là loại quốc sắc thiên hương.

- Hai vị này là...

- Nàng là Trịnh Đán, trước đó bái nhập môn hạ của Nhan đại sư, vị này là Tang Thiến, nữ nhi của Độ Chi thượng thư Tang Hoằng.

Tổ An giới thiệu.

- Ta nhớ rồi.

Thậm Hư Tử nhìn về phía Trịnh Đán, ánh mắt có chút cổ quái.

- Người khác bái nhập môn hạ của đại sư huynh, e sợ cho thiếu học một ngày, kết quả ngươi ngược lại tốt, sau khi bái sư một mực không lên lớp.

Trịnh Đán có chút xấu hổ, trong lòng cũng lo lắng, việc này ngay cả Thậm Hư Tử cũng kinh ngạc, Nhan đại sư có thể bất mãn hay không?

- Trước đó trong nhà có một số việc.

Tang Thiến giúp đỡ giải thích, trong lòng có chút áy náy, Đán Đán là vì giúp nàng, mới bị động như vậy.

- Biết biết, sinh con nha.

Ánh mắt Thậm Hư Tử nhìn nàng, lại nhìn về phía Tổ An.

- Tế Tửu dự định để nàng đến môn hạ của ta?

Tổ An không khỏi cười nói.

- Quả nhiên cái gì cũng không giấu diếm được ngươi.

Tang Thiến cung kính thi lễ.

- Còn mong lão sư thành toàn!

- Trước đừng gọi ta lão sư. Thậm Hư Tử hừ một tiếng, khẽ vẫy †ay, một con chó khôi lỗ nện bước, ngậm lấy một cuộn giấy chạy tới.

- Ngươi trước làm bài thi nhập môn này, ta xem tư chất của ngươi thế nào, rồi quyết định có thu hay không.

Nói đùa cái gì, ta đường đường Thậm Hư Tử, không muốn mặt mũi sao, qua nhiều năm như vậy, con cháu danh môn hào tộc muốn tìm ta nhiều như kiến, đều là dùng đề bài này để bọn hắn biết khó mà lui.

Bất quá Tế Tửu tự thân dẫn người đến, mặt mũi là khẳng định phải cho, coi như nàng làm lại kém, cũng phải thu làm học sinh, đối ngoại tuyên bố nàng thông qua khảo nghiệm, ai cũng không nói được gì, lão phu không vì quyền quý khom lưng, mặt mũi được bảo vệ, thật quá cơ trí! Hừ, bất quá ta coi thường nhất loại đi cửa sau, đến thời điểm tùy tiện dạy nàng chút kiến thức, dù sao dạy quá thâm ảo nàng cũng nghe không hiểu.

Tang Thiến có chút lo âu liếc nhìn Tổ An, Tổ An cười cười.

- Không sao, ngươi cứ việc làm đi.

Đồng thời nguyên khí truyền âm nói cho nàng, cái này hơn phân nửa là hình thức, làm sao cũng phải cho Thậm Hư Tử chút mặt mũi.

Tang Thiến lại không cho rằng như vậy, đã muốn bái sư, tự nhiên phải được sư phụ tán thành mới được, nếu đối phương chỉ vì áp lực của Tổ đại ca mới đồng ý, trong lòng khó tránh khỏi sẽ chỉ trích Tổ đại ca, hơn nữa cũng chưa chắc dạy nàng bản lĩnh thật sự.

Hít sâu một hơi, cầm lấy bài thi bắt đầu làm. Mới đầu nàng còn rất có lòng tin, bất quá làm đến đằng sau sắc mặt càng ngày càng trắng xám, cái trán đổ mồ hôi.

Trịnh Đán thấy thế vụng trộm nhón chân lên nhìn, chỉ cảm thấy mình nhìn thiên thư, rõ ràng từng chữ đều biết, vì sao hợp lại thì đọc không hiểu chứ?

Bên trên còn có các loại đồ hình lung ta lung tung, chỉ nhìn thôi đã để người nhức đầu.

So sánh mà nói, vẫn là bùa chú trận pháp của Nhan đại sư càng có quy luật.

- Thời gian đến, làm xong chưa?

Khóe miệng của Thậm Hư Tử hơi giương lên, hừ, chỗ ta không phải ai cũng có thể tùy tiện tới.

- Chỉ... Chỉ làm được một nửa.

Tang Thiến sắp khóc, nàng vốn muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Thậm Hư Tử, đồng thời tranh giành chút mặt mũi cho Tổ đại ca, ai biết một bài thi, lại chỉ làm được một nửa.

Hiện tại mất mặt ném đến nhà bà ngoại, tuy Tổ đại ca không nói, nhưng trong lòng khẳng định rất thất vọng.

Tang Thiến a Tang Thiến, ngày thường ngươi còn tự cho mình là đa mưu túc trí, thật không biết trời cao đất rộng.
Bình Luận (0)
Comment