Hắn cũng không quá lo lắng vấn đề thời gian, lúc trước hai lần phá trận, hắn đã phát hiện tốc độ thời gian trôi qua trong phong ấn khác với thế giới bên ngoài, chỉ cần hắn không kéo dài quá lâu, thời gian chắc vẫn kịp.
- Quả nhiên giống như trong ấn tượng của ta, vẫn là nam nhân lòng dạ hẹp hòi đó!
Kiều Tuyết Doanh đi sau lưng hắn, mặt mày tươi cười giễu cợt, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Hai người vòng một vòng quanh thôn, thôn này cũng không tính là lớn, lác đác có mấy chục hộ gia đình.
Khi bọn họ đi xong một vòng, màn đêm cũng buông xuống, nam nhân đều canh tác trong đồng ruộng cũng đều về nhà, trong phòng truyền đến một số tiếng nói cười, đương nhiên cũng có gia đình bất hạnh, các loại cãi nhau từ xa cũng có thể nghe thấy, còn có một số tiếng thở dài, không cần hỏi cũng biết nhà bọn họ khẳng định gặp phải khó khăn không nhỏ.
Bất kể nhìn từ mặt nào, thôn này đều là một nông thôn cổ đại rất điển hình.
Tổ An và Kiều Tuyết Doanh tìm chỗ trống lặng lẽ lẻ vào, liên tục nghe rất nhiều nhà đều không phát hiện có vấn đề và manh mối gì.
- Ơ, nhà đó có thanh âm kỳ quái?
Kiều Tuyết Doanh kéo tay áo Tổ An, ý bảo tới một nhà khác.
Hai tới dưới cửa sổ nhà đó, cuối cùng cũng nghe rõ thanh âm cổ quái đó là gì, tiếng thở ồ ồ xen lẫn với tiếng cót két, còn có một số lời nói quê mùa thấp kém giữa nam nữ.
Mặt Kiều Tuyết Doanh lập tức đỏ bừng, gắt một tiếng:
- Sớm như vậy đã làm việc này, đúng là không biết xấu hổ.
Tổ An buồn cười lắm:
- Loại người luôn sinh hoạt trong đại tộc hào môn như ngươi tất nhiên không biết nỗi khổ của bách tính ở tầng dưới cùng này, rất nhiều người trong nhà quá nghèo, buổi tối ngay cả đèn cũng không thắp được, không làm cái này thì làm cái gì?
Kiều Tuyết Doanh bịt tai:
- Nói cứ như ngươi biết nhiều lắm vậy, được rồi được rồi, đừng nghe nữa, đi nhà khác.
- Tình cảnh này khiến đầu óc ta thay đổi, hay là ta đố ngươi một đề nhé.
Biểu cảm của Tổ An có chút cổ quái.
- Đề gì? Nói nghe thử đi.
Kiều Tuyết Doanh tất nhiên không muốn thừa nhận trí lực không đủ, dù sao hiện tại cũng có chút nhàm chán, nghe một chút để hóa giải xấu hổ vừa rồi cũng tốt.
- Kỷ thần y trong thành phát minh ra một loại dược vật, nam ăn nữ không chịu nổi, nữ ăn nam không chịu nổi, xin hỏi nếu nam nữ cùng ăn thì ai không chịu nổi trước?
Tổ An cười xấu xa.
Mặt Kiều Tuyết Doanh lập tức đỏ bừng, thấp giọng mắng:
- Lão nhân họ Kỷ đó đúng là già mà mất nết, uổng cho là thần y một đời, không nghĩ tới cứu người lại làm ra những thứ loạn thất bát tao gì thế!
Tổ An mỉm cười:
- Ngươi muốn phê phán Kỷ Đăng Đồ thì chờ về Minh Nguyệt Thành rồi hẵng phê phán, hiện tại là đang hỏi ngươi đáp án đó?
- Loại vấn đề loạn thất bát tao này sao ta biết đáp án chứ.
Kiều Tuyết Doanh trực tiếp xoay người đi chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.
- Cái đầu nhỏ xíu này của ngươi khẳng định là nghĩ rốt cuộc là nam nhân không chịu nổi trước hay là nữ nhân không chịu nổi trước, ha ha, hay là ta hay là nói cho ngươi biết đáp án nhé, khẳng định là cái giường không chịu nổi trước.
Tổ An bật cười ha ha.
Kiều Tuyết Doanh cắn cắn môi:
- Nếu ngươi dám nói những chuyện cười thấp kém này với Sở đại tiểu thư, nàng hơn phân nửa sẽ trực tiếp đuổi ngươi ra khỏi Sở gia.
- Nàng có thể sẽ đuổi người khác, nhưng khẳng định là không đuổi ta.
Tổ An đáp.
- Cũng không biết ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy.
Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng, không hề quan tâm tới hắnnữa, tiếp tục đi tìm manh mối khác.
Tổ An nhún nhún vai, vội vàng đi theo.
Qua một lúc, hai người một đường tra xét đến nhà trưởng thôn, cũng chính là chỗ ở của Trần Vĩ đó, cha hắn chính là trưởng thôn thôn này.
Thân là trưởng thôn, nhà bọn họ hiển nhiên có chút tiền, ít nhất buổi tối cũng đốt được đèn, thân ảnh của hai người hắt lên cửa sổ, hiển nhiên đang đứng ở bên cửa sổ nói chuyện với nhau.
Chỉ nghe Trần phụ dùng một loại thanh âm cực kỳ sợ hãi nói:
- Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, đại tai buông xuống, đại tai buông xuống!
Trần Vĩ thì ở bên cạnh không cho là đúng:
- Phụ thân đại nhân, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm chỉ là một truyền thuyết thượng cổ, bị một số hạng người bụng dạ khó lường bịa ra mà thôi, sao lại đại biểu cho tai nạn gì chứ.
- Ngươi còn rất trẻ tuổi, ngươi không hiểu... Đương thời khi tất cả mọi người đều tin, giả cũng thành thật, không có tai hoạ cũng sẽ sinh ra tai hoạ..
Trần phụ lắc đầu nói.
Trần Vĩ hừ một tiếng:
- Cho dù Huỳnh Hoặc Thủ Tâm thật sự giống như trong truyền thuyết, vậy gặp tai ương cũng là Hoàng đế, liên quan gì tới dân chúng bình thường chúng ta? Bạo quân đó mà chết thì khắp chốn mừng vui.
- Chớ có lên tiếng! Ngươi không muốn sống nữa à!
Trần phụ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng bịt miệng nhi tử.
- Nếu như bị người ta nghe thấy rồi tối cáo, đây chính là tội tru di cửu tộc.
Trần Vĩ phẫn nộ nhiên hừ một tiếng:
- Ta có nói sai đâu, mỗi lần Huỳnh Hoặc Thủ Tâm xuất hiện là chuyện những Hoàng đế, quý tộc đó đau đầu, liên quan gì tới bình dân bách tính chúng ta.
- Hy vọng là như vậy, hy vọng là như vậy.
Trong giọng nói của hắn vẫn tràn ngập sầu lo.
Hai người đã không còn hứng thú nói chuyện phiếm, rất nhanh liền tắt đèn đi ngủ.
- Huỳnh Hoặc Thủ Tâm này rốt cuộc là ý gì?
Tổ An nghe mà không hiểu ra sao, đang hỏi Kiều Tuyết Doanh, lại phát hiện nàng ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt ngẩn ngơ.
- Làm sao vậy?
Tổ An cũng ngẩng đầu nhìn trời, chỉ nhìn thấy trời đầy sao, cũng không có gì dị thường.
Nhớ tới ô nhiễm không khí và ô nhiễm ánh sáng mà đô thị hóa kiếp trước tạo thành, đã bao nhiêu năm rồi không được nhìn thấy sao sáng đầy trời như vậy.