Vẻ mặt Kiều Tuyết Doanh đầy lo âu, chỉ nơi nào đó trên trời, nói:
- Ngươi có thấy hai ngôi sao rất sáng đó không?
Tổ An thuận theo phương hướng ngón tay của nàng, đích xác nhìn thấy hai ngôi sao rõ ràng là sáng hơn sao khác rất nhiều.
Kiều Tuyết Doanh giải thích:
- Ngôi ở góc trên bên trái chính là Huỳnh Hoặc, được công nhận là đại biểu cho tai nạn và tử vong, là một ngôi sao không lành. Hiện tại góc dưới bên phải của nó có ba ngôi sao, ba ngôi đó hợp thành tâm tú của Nhị Thập Bát Tinh Tú, ngôi lớn nhất sáng nhất ở chính giữa đại biểu cho Thiên tử, Hoàng đế, hai ngôi bên cạnh thì đại biểu cho Thái tử và bình dân bách tính, hiện giờ Huỳnh Hoặc Tinh dừng lại trong tâm tú, cạnh ngôi đại biểu cho Hoàng đế, chính là thiên tượng Huỳnh Hoặc Thủ Tâm hung hiểm nhất trong chiêm tâm học cái đời.
- Thiên tượng?
Tổ An cười nhạt.
- Thứ mê tín này mà các ngươi cũng tin à?
Trải qua khoa học kiếp trước đã hun đúc cho hắn không tin những cái này, có điều hắn đang nói bỗng nhiên nghĩ đến Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím của mình, còn có đủ loại của thế giới tu hành này, dường như cũng không thể dùng khoa học để giải thích.
- Cái này sao có thể gọi là mê tín? Có ghi chép mỗi lần xuất hiện thiên tượng như vậy, không phải quân vương chết bất đắc kỳ tử thì chính là đại thần đột tử, thậm chí thiên hạ đại loạn máu chảy thành sông.
Kiều Tuyết Doanh hiển nhiên có chút bất mãn với thái độ không cho là đúng của hắn, thầm nghĩ chuyện này người thế giới này chắc đều biết, vì sao tên này lại hoàn toàn không coi ra gì?
Trong lòng Tổ An khẽ động, nói:
- Ngươi nói Thiên chi phong ấn này liệu có phải liên quan tới Huỳnh Hoặc Thủ Tâm này không.
Kiều Tuyết Doanh biến sắc:
- Ta chỉ có thể hy vọng không phải, nếu không chúng ta e là cũng gặp nguy hiểm.
Đang nói nàng bỗng nhiên phát hiện Tổ An phát hiện sáng rực ra mấy phần, còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên chú ý thấy hắn đang ngẩng đầu nhìn trời, vội vàng cũng nhìn lên trời.
Chỉ thấy bầu trời vốn đen xì bỗng nhiên giống như ban ngày, thì ra là một quả cầu lửa lớn đang bốc cháy từ trên trời hạ xuống.
- Thiên ngoại thiên thạch!
Kiều Tuyết Doanh biến sắc.
- Các ngươi không ngờ cũng biết khái niệm thiên thạch à?
Tổ An không nhịn được ngạc nhiên nói.
- Lắm lời, ngươi không biết người tu hành cao cấp hệ hỏa, hệ thổ có một cấm chú tên là thiên ngoại thiên thạch à?
Kiều Tuyết Doanh chỉ cảm thấy hắn ít kiến thức thì thấy cái gì cũng lạ.
Nhìn quả cầu lửa lướt qua chân trời, biến thành càng lúc càng lớn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy ngoài mặt của nó được bọc một tầng hỏa diễm, Tổ An lẩm bẩm:
- Ngươi nói thiên thạch thiên thạch này sẽ rơi xuống đâu? Sẽ không xui xẻo như vậy, vừa hay rơi xuống chỗ chúng ta chứ.
Hắn vừa nói xong, thiên thạch to lớn đó bỗng nhiên nổ tung, chia làm vô số quả cầu lửa nhỏ, bởi vì lần phát nổ này, dường như ảnh hưởng tới quỹ tích phi hành của chúng, hơi lệch khỏi hướng đi lúc trước, lập tức hạ xuống phương hướng hai người.
- Cái miệng quạ đen này của ngươi!
Kiều Tuyết Doanh không biết phải nói gì, kéo hắn nhanh chân bỏ chạy.
Mưa lửa đầy trời lúc ban đầu nhìn còn rất xa, nhưng tốc độ rơi xuống cực nhanh, cơ hồ là trong thời gian mấy hơi thở đã tới trước mắt.
Kiều Tuyết Doanh biến sắc, mưa thiên thạch hình thành tự nhiên này còn có uy lực lớn hơn cấm chú mà người tu hành thi triển, lúc trước nhìn trên trời vẫn còn một cụm nhỏ, nhưng khi đến trước mặt mới phát hiện phạm vi mưa lửa rất rộng, chút thời gian này căn bản là không thể chạy ra khỏi phạm vi công kích của chúng.
Lúc ban đầu Kiều Tuyết Doanh kéo Tổ An chạy, đến về sau chính là Tổ An kéo nàng chạy.
Tổ An thi triển Quỳ Hoa Ảo Ảnh, xuyên qua trong mưa lửa đầy trời, uy lực của mỗi một đoàn hỏa diễm này đều có thể so với đạn đạo kiếp trước, kỳ thật với thân pháp quỷ mị của hắn, cam đoan mình không bị chính diện đập trúng vẫn không khó, nhưng mỗi một đoàn hỏa diễm khi rơi xuống đất sẽ sinh ra sóng xung kích to lớn và sóng khí vô cùng nóng bức rất nguy hiểm, ngoài ra dưỡng khí chung quanh cũng nhanh chóng bị đốt sạch.
Nếu hắn vẫn là người thường, có thể một đoàn hỏa diễm rơi xuống gần người cũng có thể lấy mạng hắn, may mà hiện giờ tố chất thân thể của hắn đã hơn xa kiếp trước, vẫn chống đỡ được mấy đợt trùng kích.
Chỉ có điều mưa lửa đầy trời này không biết lúc nào thì kết thúc, mấy đợt sóng xung kích qua đi, hắn cảm thấy cả người vô cùng đau đớn, hơn nữa hít vào toàn là không khí cực nóng, phổi cũng sắp nổ tung rồi.
Đúng lúc này, Kiều Tuyết Doanh lật cổ tay, vô số lá cây che ở chung quanh hai người, thay bọn họ thừa nhận sóng xung kích sinh ra từ những vụ nổ chung quanh.
- Ta cảm thấy quyết định sáng suốt nhất hôm nay chính là dẫn ngươi vào, không ngờ ngươi lại hữu dụng như vậy.
Tổ An nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thán từ tận đáy lòng.
- Hừ, quyết định sai lầm nhất của ta hôm nay chính là tiến vào với ngươi, ta lại thiệt to rồi.
Kiều Tuyết Doanh phẫn nộ hừ một tiếng.
Bỗng nhiên lại một trận nổ truyền đến, Kiều Tuyết Doanh thét lớn, cả người ngã vào lòng hắn, hộ thuẫn lá cây chung quanh cũng có dấu vết bị đánh tan, có điều nàng nhanh chóng vận chuyển nguyên lực, ổn định hộ thuẫn.
Chú ý thấy bên môi nàng chảy ra một chút máu tươi, Tổ An vội vàng nói:
- Đứng gần ta vào, đừng mở hộ thuẫn lớn như vậy, ngươi sẽ đỡ phải dùng sức hơn nhiều.
- Không cần.
Tuyết Doanh thậm chí còn lùi ra sau một bước, cố ý biến hộ thuẫn thành lớn hơn.
- Nữ nhân đều là sinh vật xung động không có lý trí như vậy à?
Tổ An vô cùng khó hiểu, có điều thân là nam nhân lúc này phải có sức quyết đoán, hắn vươn tay ra ôm eo nàng, kéo nàng vào sát người mình, như vậy diện tích hộ thuẫn mà nàng phải mở có thể nhỏ đi nhiều!