- Ngươi làm gì thế!
Kiều Tuyết Doanh theo bản năng giãy giụa.
Tổ An đè cánh tay đang giãy giụa của nàng lại, tức giận nói:
- Ngươi phản ứng mạnh như vậy làm gì, chúng ta cũng không phải chưa từng ôm chưa từng hôn, Thiên chi phong ấn khẳng định hung hiểm hơn cái trước, tiết kiệm chút khí lực để giữ lại ứng đối với tình thế nguy hiểm về sau không phải tốt hơn à?
Kiều Tuyết Doanh biết hắn nói đúng, do dự một lúc cuối cùng vẫn không phản bác, yên lặng thu nhỏ hộ thuẫn màu xanh lục chung quanh lại một vòng.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người từ chỗ trốn chui ra, phát hiện chung quanh là một mảng hoang tàn, trong thôn lại là một mảng biển lửa, khắp nơi đều là thân ảnh đang cứu hoả trị thương, đâu đâu cũng thấy tiếng khóc.
Tổ An lâm vào trầm mặc, tuy uy lực của mưa lửa vừa rồi lớn, nhưng cũng không đủ để xứng với danh đầu Thiên chi phong ấn, chẳng lẽ còn có chuyện gì khác sắp phát sinh sao?
Bởi vì lúc trước được thôn dân giúp đỡ, Kiều Tuyết Doanh vội vàng chạy tới hỗ trợ, giúp người ta dập lửa, đỡ người bị thương, có đôi khi còn sử dụng năng lực nâng xà nhà đã sập lên.
Nhìn nàng bận tới khí thế ngất trời, Tổ An lại không tiến lên, mà là đi vào trong ruộng.
Kiều Tuyết Doanh đang quay đầu định gọi hắn hỗ trợ, lại nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, thầm nghĩ đúng là quỷ hẹp hòi, hiện tại vẫn dỗi những thôn dân này.
Tổ An chạy tới chỗ sáng nhất trong ruộng, hắn muốn xác nhận một việc, một chuyện trong ký ức.
Vừa rồi khi khối thiên thạch lớn trên trời phát nổ thành rất nhiều mảnh nhỏ, nhưng có một khối tương đối lớn khác rơi xuống cách thôn khoảng một dặm, đập ra một hố sâu rất to.
Còn chưa tới gần đã thấy một cỗ cảm giác nóng mãnh liệt phả vào mặt, Tổ An vận chuyển nguyên khí toàn thân mới dễ chịu hơn một chút.
Dù là như vậy, với tu vi hiện tại của hắn cũng không thể tới gần trung tâm hố sâu, bên đó lưu lại dư vị sau khi bốc cháy kịch liệt, có điều không cần tới gần, hắn đã có được đáp án mà mình muốn.
Nhìn thấy trên khối thiên thạch to lớn đó viết một hàng chữ, biểu cảm của Tổ An biến thành cực kỳ cổ quái, không nhịn được ngẩng đầu nhìn sao trên trời, chẳng lẽ trên đời này thực sự có thiên ý sao?
Hắn tâm sự nặng nề quay về trong thôn, Kiều Tuyết Doanh thấy thế tới kéo hắn lại:
- Ngươi đi đâu thế? Đã trở lại rồi thì giúp một tay đi.
Tổ An lắc đầu:
- Có gì mà giúp, đã định trước là không thể thay đổi kết cục rồi, giúp cũng vô ích.
Kiều Tuyết Doanh lập tức quýnh lên:
- Con người ngươi làm sao thế, đúng, lúc trước bọn họ không quá hữu hảo đối với ngươi, nhưng ngươi nên biết, đây chủ yếu là pháp luật của quốc gia này quá khắc nghiệt tạo thành, chuyện về sau cũng chứng minh bản tính của bọn họ rất thiện lương, hơn nữa lại cho chúng ta nước và thuốc.
- Chỉ cho ngươi nước, cho ngươi thuốc.
Tổ An sửa đúng.
Kiều Tuyết Doanh sửng sốt:
- Ngươi sẽ không thực sự bởi vì việc này mà tức giận chứ, ngươi là một đại nam nhân, có thể đừng nhỏ nhen như vậy không?
- Không phải vì chuyện này, chỉ là tất cả đều không có ý nghĩa, rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.
Tổ An bổ sung.
- Khuyên ngươi một câu, ngươi cũng đừng uổng phí khí lực.
- Mặc kệ ngươi.
Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng, lại đi tới cứu tế.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +11+11+11...
Nhìn thấy điểm nộ khí tiếp nhận được, Tổ An lập tức buồn cười, oán niệm của cô gái nhỏ này đối với hắn đúng là không nhỏ.
Lại qua một lúc, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một quan viên dẫn theo một đội binh lính chạy tới bên này.
Các thôn dân lập tức xôn xao, dẫu sao ở niên đại này không ai muốn nhìn thấy quan, trưởng thôn vội vàng ra nghênh đón, cười bồi nói:
- Vương đại nhân, sao ngài lại tới đây?
- Động tĩnh lớn như vậy mà ta có thể không đến sao? Trời giáng thiên thạch, đây là đại sự, ta phải mau chóng làm rõ rồi báo lên triều đình.
Vương đại nhân đó hiển nhiên không có thời gian quan tâm tới hắn, trực tiếp phất tay ra lệnh cho thuộc hạ đi chung quanh điều tra
Trưởng thôn thì do dự hỏi:
- Vương đại nhân, ngài xem chỗ chúng ta có trời giáng tai họa bất ngờ, hiện giờ mỗi nhà mỗi hộ đều tổn thương thảm trọng, xem bên quan phủ có thể phát chút tiền chẩn tai không.
Hắn còn chưa nói hết đã bị Vương đại nhân cắt ngang:
- Hiện tại chi tiêu của triều đình rất khẩn trương, phương bắc phải đối kháng dị tộc, ngoài ra còn phải sửa cung A Phong, sửa hoàng lăng, việc gì cũng cần tiền, chút chuyện nhỏ này của các ngươi thì tự mình giải quyết đi, việc gì phải phiền tới triều đình.
Trưởng thôn ngượng nghịu nói:
- Nhưng năm nay thu hoạch không tốt, hôm nay rất nhiều người ngay cả nhà cũng cháy rồi.
Hắn còn chưa nói xong, liền có binh lính nhanh chóng chạy tới cuống quít bẩm báo:
- Báo! Vương đại nhân, không tốt rồi, Vương đại nhân.
Vương đại nhân tức giận đến đạp cho một cước:
- Ngươi con mẹ nó mới không tốt, không biết nói chuyện à.
Binh lính đó cũng rất ủy khuất, vừa xoa chỗ bị đá vừa chỉ vào phương hướng chỗ thiên thạch:
- Bên kia... Bên kia... Trên Thiên thạch có chữ viết!
- Có chữ viết!
Mắt Vương đại nhân sáng rực lên, xách đai lưng chạy tới, thầm nghĩ nếu trời ban điềm lành mà báo lên, Hoàng thượng cao hứng, mình chẳng phải sẽ được gia quan tiến tước ư?
Về phần viết chữ gì thì không quá quan trọng, dù sao miệng văn nhân, chết cũng có thể nói thành sống, đến lúc đó tìm một đại nho giải thích một phen, cho dù là chữ bình thường cũng có thể giải thích thành điềm lành, dù sao cũng là từ trên trời rơi xuống, ý nghĩa phi phàm!
Một đám binh lính đi theo hắn chạy tới, thôn dân khác cũng hiếu kỳ đi theo, chỉ có Trần Vĩ đỡ phụ thân chậm rãi đi phía sau, nói khẽ:
- Cha, ngươi việc gì phải cầu tên cẩu quan đó, nhìn hắn là biết tuyệt không thể cấp tiền chẩn tai cho chúng ta, ngài làm vậy chỉ chịu nhục vô ích.