Chương 3637: Cây cỏ cứu mạng
Chương 3637: Cây cỏ cứu mạngChương 3637: Cây cỏ cứu mạng
Hắn cũng không ngốc, sẽ không làm loại sự tình thả hổ về rừng, Đại Vương đã bị triệt để phế bỏ, mặc kệ là tay chân, kinh mạch, hay đan điền khí hải, khẳng định không thể tu luyện tiếp.
Mạnh Thiền nhếch miệng.
- Có thể còn sống đã đủ, đa tạ Nhiếp Chính Vương.
Tổ An ân một tiếng, trong đầu lại kìm lòng không được hiện lên một màn ở trong phòng lúc trước, lúc ấy không có cảm giác gì, hiện tại hồi tưởng lại, Mạnh Thiền đúng là nữ nhân rất xinh đẹp, dáng người thướt tha uyển chuyển, bầu ngực căng tròn, eo thon da trắng... khó trách năm đó có thể cùng Bích Linh Lung tranh giành vị trí Thái Tử Phi.
Chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên cảm giác hơi nóng.
Hắn giật nhẹ cổ áo, đứng lên nói.
- Được rồi, ta đi trước.
Hắn vừa dứt lời, người đã xuất hiện ở ngoài phòng, đang định đằng không trở về.
Chợt nghe bịch một tiếng, Mạnh Thiền đổ ở trên bàn, tựa hồ đã hôn mê.
-A?
Tổ An hơi nghi hoặc, dù sao đối phương vừa cho hắn sừng Bạch Trạch, cũng không muốn nhìn thấy nàng xảy ra chuyện gì.
- Ngươi làm sao thế?
Thân hình hắn lóe lên, đã trở lại trong phòng, đẩy đẩy bả vai nàng.
Lại nói thân thể nữ nhân này là bông vải sao, sao có thể mềm như thế. Mạnh Thiền ưm một tiếng, hai mắt mông lung phảng phất như muốn chảy ra nước, môi đỏ ở dưới ánh nến chiếu rọi cũng lộ ra bóng nước.
- Ta, ta cũng không biết, đột nhiên cảm giác cả người có chút nóng, còn có choáng váng vô lực.
Tổ An nhíu mày, hắn cũng cảm thấy có chút nóng, theo lý thuyết cái này là không thể nào, lấy tu vi của hắn sớm đã nóng lạnh bất xâm.
- Chẳng lẽ có phe thứ ba mai phục ở chỗ này?
Trong đầu hắn lóe lên ý niệm như vậy, dù vừa rồi hắn đã dùng thần niệm điều tra một lần, nhưng vẫn không yên lòng, lần nữa dùng thần niệm liếc nhìn xung quanh.
Không có bất cứ vấn đề gì, cư dân ở phụ cận đều là loại bách tính trung thực, không ai có dấu vết tu luyện.
Đại đa số người đều đã ngủ say, dù sao nơi này không giống Địa Cầu kiếp trước, cuộc sống về đêm phong phú, đại đa số dân chúng thấp cổ bé họng không nỡ thắp đèn, thật sớm đã chìm vào giấc ngủ, ngày mai trời còn chưa sáng, bọn họ sẽ dậy lao động, cũng cần nghỉ ngơi khôi phục.
Quả nhiên, ở bất kỳ thế giới nào, dân chúng cấp dưới đều là khổ nhất.
Bất quá đám người xung quanh cũng có một nhà ngoại lệ, đôi phu thê kia đang cố gắng sáng tạo hài tử.
Lấy thần niệm của hắn, có thể rõ ràng nghe được thanh âm rên rỉ của nữ tử, làm hắn tâm phiền ý loạn.
Không có mai phục, không có địch nhân, vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ trước đó ở thiên lao bị đối thủ chính trị âm thầm hạ độc, hiện tại mới phát tác?
Hắn dò xét mạch môn của Mạnh Thiền, cảm thấy trong cơ thể nàng khí tức xao động, trong ổn định mang theo một cỗ sinh cơ bừng bừng, đồng thời không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc gì.
Chờ chút, sao tình huống này quen mắt như thế?
Thời điểm hắn suy tư, Mạnh Thiền ưm một tiếng, đã thuận thế lôi kéo tay hẳn, cả người áp vào trong ngực hắn.
- Ta... Ta thật khó chịu, nóng...
Vừa nói vừa không tự chủ được lôi kéo cổ áo, vừa rồi y phục của nàng vốn qua loa mặc lên, lúc này bị nàng kéo vài cái, đã buông ra mảng lớn, lộ rõ xương quai xanh tỉnh xảo, còn có bầu vú to tròn, núm vú hồng hào khêu gợi giống như thiếu nữ. Tổ An ồ một tiếng.
- Triệu chứng này của ngươi, tựa hồ... tựa hồ...
Tựa hồ là trúng xuân dược, nhưng đến cùng là ai hạ dược?
Loại thời điểm này hắn tự nhiên không tiện đẩy đối phương ra bỏ đi, bây giờ nàng đã rơi vào trạng thái nửa thanh tỉnh nửa hôn mê, nếu mình rời đi, có người khác tới nơi này, sẽ phát sinh cái gì không cần nói cũng biết, dù sao nàng đường đường là Vương phi, không nên luân lạc tới loại trình độ kia.
Lúc này bỗng nhiên Mạnh Thiền cảm giác được cái gì, vũ mị cười cười.
- Nguyên lai... Nhiếp Chính Vương vẫn có cảm giác với ta, trước đó ở học viện, ta thật muốn tìm cái lỗ chui vào.
Lúc đó nàng nản lòng thoái chí, từ nhỏ được sao quanh trăng sáng, có vô số người ái mộ theo đuổi, về sau dù thành Đại Vương Phi, rất nhiều nam nhân vì nói với nàng vài câu mà thường xuyên lấy danh nghĩa công sự chạy tới Vương phủ.
Có thể đây hết thảy kiêu ngạo, trước đó tại trước mặt người đàn ông này, triệt để nát một chỗ.
Cho tới bây giờ, nàng rốt cục cảm nhận được mình cũng không phải loại nữ nhân không có chút mị lực nào.
Tổ An nhướng mày, loại cảm giác này có chút quen thuộc, dường như trước đó không lâu mới thể nghiệm qua.
Ánh mắt hắn nhìn về phía ngọn nến, vừa rồi sau khi nàng đi vào, trừ tìm sừng Bạch Trạch, việc làm duy nhất là châm nến.
- Ngươi bỏ Vong Ưu Mê Điệt Hương ở trong ngọn nến?
Hắn không khỏi sâm mặt lại, rốt cuộc minh bạch, đâu phải người khác hạ độc nàng, mà là nàng tự hạ độc mình. Đương nhiên hắn cũng bị liên lụy. Nếu không phải trước đó ở Tấn Vương phủ thể nghiệm qua loại thuốc kỳ lạ này, chỉ sợ hiện tại còn không biết chuyện gì xảy ra.