Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3638 - Chương 3638: Cây Cỏ Cứu Mạng (2)

Chương 3638: Cây cỏ cứu mạng (2) Chương 3638: Cây cỏ cứu mạng (2)Chương 3638: Cây cỏ cứu mạng (2)

Mạnh Thiền giật mình.

- Nhiếp Chính Vương quả nhiên thâm bất khả trắc, ngay cả dược vật hiếm thấy như thế cũng biết.

- Còn không phải lúc trước Đại Vương muốn dùng thuốc này đối phó Tấn Vương Phi.

Tổ An ngừng lại, nếu nói thêm nữa, khó đảm bảo sẽ bị nàng phát giác.

Mạnh Thiền vừa sợ vừa giận.

- Hỗn trướng này, lại dám làm ra loại sự tình kia.

Lúc này da thịt trắng nõn của nàng có chút đỏ bừng, phảng phất như trạng thái sau cao triều, toàn thân tản ra nữ nhân vị kinh người. Tổ An liếc nhìn nàng một cái, nghĩ thầm ngươi tốt hơn chỗ nào, không phải cũng làm loại chuyện này sao?

- Vì cái gì?

Tổ An trầm giọng hỏi.

- Ta đã đáp ứng tha bọn họ, vì sao ngươi còn làm sự tình này? Chẳng lế còn muốn để Mạnh gia, Đại Vương khôi phục quyền thế như xưa?

- Không phải.

Mạnh Thiền vội vàng lắc đầu, có chút đáng thương nói.

- Ta sinh ra ở trong thế gia cao cấp nhất của Đế quốc, từ nhỏ đến lớn nhìn quen ngươi lừa ta gạt, cho nên không tin cam kết gì, những lão hồ ly ở kinh thành kia, thường xuyên chân trước còn đáp ứng thật tốt, quay đâu liền bán đối phương. - Ta chỉ muốn gia tăng cho mình một tầng bảo hộ mà thôi.

Không sai, đây mới là át chủ bài của nàng.

Mặc kệ nàng làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ chuẩn bị hai tay, sẽ suy nghĩ nếu thất bại sẽ làm như thế nào, bằng không cũng không xứng làm đối thủ nhiều năm của Bích Linh Lung.

Mới đầu ở học viện thi triển mỹ nhân kế, nếu có thể trực tiếp thành công, vậy thì tốt nhất.

Bất quá sự thật chứng minh thất bại, tuy mặt ngoài nàng kinh hoảng, nhưng hết thảy còn trong dự liệu.

Ngay sau đó liền lấy ra sừng Bạch Trạch đưa cho đối phương.

Lại thêm sự tình trước đó, đối phương đã dần dân buông lỏng cảnh giác phương diện mỹ nhân kế. Căn bản sẽ không nghĩ nàng còn ngóc đầu trở lại.

Dẫn hắn tới nơi này, đốt ngọn nến xen lẫn Vong Ưu Mê Điệt Hương, để tiếp xuống hết thảy thuận lý thành chương.

Tiếc nuối duy nhất là đối phương nhận ra loại thuốc này.

Thực ra vừa rồi Tổ An đi ra ngoài, nàng hoàn toàn có thể không dùng phương án thứ ba, bởi vì đối phương đã đáp ứng, giao thiệp với người nhiều năm, nàng tự nhiên phân rõ đối phương đến cùng nói thật hay nói dối.

Nhưng không biết vì sao, nàng vẫn quỷ thần xui khiến phát động.

Nàng cũng không biết mình nghĩ như thế nào, trong khoảng thời gian này chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng ngày đó.

Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tuy biết rõ không đúng, đối phương là cừu nhân, nhưng nàng vẫn khống chế không nổi cảm giác của mình.

Nàng chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình, hết thảy đều vì để đối phương không trở mặt nuốt lời.

Tổ An.

- Ngươi có nghe qua câu thành ngữ vẽ rắn thêm chân không.

Mạnh Thiền khẽ cắn môi.

- Ta biết như vậy có thể sẽ mạo phạm ngươi, nhưng Nhiếp Chính Vương không cần có nhiều lo lắng như vậy, người trúng hương này, sau đó sẽ quên tối nay phát sinh hết thảy, tu vi của ngươi cao hơn ta, khẳng định tỉnh trước, đến thời điểm ngươi thấy hiện trường, tự nhiên sẽ nhớ lại. Xong việc thẳng thắn rời đi là được, sau khi ta tỉnh lại, sẽ không nhớ phát sinh cái gì.

- Không cần ngươi phụ trách, ngươi cũng không cần có bất luận tâm lý gánh vác gì, sau tối nay, chúng ta vẫn là người xa lạ, ta cầu chỉ là ổn định và an lòng mà thôi.

Tổ An hít sâu một hơi.

- Nhưng nếu ta rời đi lại nuốt lời, ngươi cũng không có bất kỳ biện pháp nào, hơn nữa đến thời điểm ngươi thậm chí còn không biết ngươi bỏ ra nhiều như vậy.

Mạnh Thiền buồn bã cười một tiếng.

- Ta đã đến tình cảnh này, còn có cái gì để mất.

Nàng đi đến bên cạnh Tổ An, hai tay nhẹ nhàng khoác lên trên vai hắn.

- Nhiếp Chính Vương, hy vọng có thể dùng thân thể ta triệt để lắng lại lửa giận của ngươi, đây là cá nhân ta nhận lỗi...

Đã nói tới trình độ này, nếu Tổ An còn không làm, thì quả thật không phải nam nhân, càng không hợp bản tính của hắn.

Tổ An không nói nhiều, mạnh mẽ hôn lên gương mặt mịn màng, hơi thở của Mạnh Thiền nhanh dần, hắn lại hôn lên đôi môi đỏ mọng, lần này nàng nhanh chóng nghênh hợp, đầu lưỡi hắn khiêu khích đầu lưỡi nàng, một tay phủ lên bộ ngực sữa, cả người nàng run lên, đôi mi thanh tú nhíu lại, Tổ An nhẹ nhàng vuốt ve nhào nặn, tuy cách một lớp yếm, nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ đôi bầu nhũ hoa tràn đây co dãn mềm mại khiến người ta mê đắm.......

-AI

Lúc này trong thiên lao, vang lên một tiếng hét thảm, Đại Vương nằm ở trên giường, nước mắt rưng rưng nhìn thủ hạ.

- Ngươi nhẹ một chút, ta đau quá.

Thủ hạ kia đầu đầy mồ hôi.

- Vương gia, kiên nhãn một chút, sau khi bó thuốc, nếu tĩnh dưỡng thật tốt, tương lai còn có cơ hội khôi phục, tuy không bằng người bình thường, nhưng xuống đất đi lại vấn đề hẳn không lớn.

Đại Vương dù sao cũng là hoàng tử, thân phận tôn quý, bản thân lại trọng thương, cho nên dù giam giữ ở trong thiên lao, triều đình cũng phái một thái giám tới chiếu cố hắn.
Bình Luận (0)
Comment