Chương 3639: Phu thê vốn là chỉm cùng rừng
Chương 3639: Phu thê vốn là chỉm cùng rừngChương 3639: Phu thê vốn là chỉm cùng rừng
Nếu tội danh còn chưa định, hắn đã chết ở trong lao, mặt mũi mọi người đều sẽ rất khó coi.
- Ai, ta còn có tương lai sao.
Đại Vương mặt xám như tro, trải qua đêm đó, mình đã xong, sau này dù không bị triều đình định tội, kết cục tốt nhất cũng bất quá là ở trong phòng giam vượt qua quãng đời còn lại.
Đương nhiên khả năng cao nhất là một ngày nào đó, bị Tú Y Sứ Giả đến bí mật xử tử.
Nghĩ đến một khắc này, cả người hắn liền không tự chủ được run rẩy.
Hắn còn không muốn chết, dù không làm hoàng đế, dù mất đi tu vi, cả đời trở thành phế nhân, nhưng chỉ cần có thể sống, thế gian còn có rất nhiều sự tình vui sướng khác.
Lúc này thủ hạ kia do dự một chút.
- Vương gia, thực ra còn có một biện pháp.
- Biện pháp gì?
Đại Vương kích động nắm lấy tay hắn, giống như người chết chìm bắt được cây cỏ cứu mạng.
- Thuộc hạ không dám nói.
- Đến thời điểm này còn có cái gì không dám nói, mau nói.
-... Vương phi rất đẹp...
- Ta đương nhiên biết Thiền nhi rất đẹp, chờ chút, ngươi có ý gì?
- Nghe nói Tổ An kia rất háo sắc.
Đại Vương. - Hỗn trướng, ngươi đang nghĩ cái quỷ gì!
Khuôn mặt của hắn trong nháy mắt đỏ bừng lên, nhưng nổi giận mới một nửa, bỗng nhiên nghĩ tới tình cảnh bây giờ, ngược lại bình tĩnh xuống, trong ánh mắt lấp lóe quang mang.
Tên thủ hạ kia có thể được chọn tới hầu hạ hắn, ngày thường tự nhiên là tâm phúc, thấy thế cắn răng nói:
- Vương gia thứ tội, thế nhưng Nhiếp Chính Vương kia thực quá lợi hại, hiện tại không người dám đắc tội hắn mạo hiểm giúp chúng ta, nếu không nghĩ biện pháp, chúng ta sẽ chết chắc.
Đại Vương giận dữ:
- Nhiếp Chính Vương gì, họ Tổ không phải là tu vi cao chút sao... a... Nói đến phần sau, thanh âm hắn cũng kìm lòng không được nhỏ xuống, còn cẩn thận từng li từng tí nhìn xung quanh, rất sợ có người nghe lén chạy đi bẩm báo Tổ An.
~Ai u... Ai u... nhẹ chút...
Có lẽ là do chửi rủa kéo theo thương thế, hắn nhịn không được kêu lên.
Thủ hạ kia giật mình, vội vàng giúp hắn xoa.
- Xoa cái rắm, xương bánh chè của ta đã nát, ngươi càng xoa ta càng đau, nhanh thoa thuốc.
Đại Vương vừa mắng vừa phân phó, vừa rồi thuốc kia thoa lên thì đau, nhưng sau đó lại từ từ thoải mái.
- Vâng vâng vâng.
Thủ hạ không ngừng gật đầu, vội vàng cầm lấy chày giã thuốc, ra sức phối chế.
Bởi vì thuốc phải triệt để nghiền nát mới có thể phát huy ra dược tính, lần này thiên lao cung cấp chày giã thuốc to nặng hơn chày đồng nhiều, thủ hạ nhét thảo dược vào trong bình, không ngừng đâm giã, rất nhanh cái trán đã chảy mồ hôi.
Nhìn hắn luống cuống tay chân, Đại Vương buồn bực nói:
- Ngươi cầm cái ấm sắc thuốc nhỏ như vậy làm gì, cái này sắp không nhét được rồi.
Thủ hạ kia cũng phiền muộn:
- Không có cách nào, bây giờ chúng †a ở trong thiên lao, có thể có một cái bình thuốc đã không tệ.
Nhìn hắn chậm rãi giã thuốc, Đại Vương chỉ cảm thấy trong lòng bực bội: - Làm nhanh đi.
- Vâng vâng.
Thủ hạ kia tăng thêm tần suất, rất nhanh liền mừng rỡ nói.
- Vương gia, ra nước rồi.
- Đảo thêm mấy chục cái, như vậy mới có thể để cho dược tính triệt để phát huy ra.
Đại Vương rướn cổ lên nhìn, tựa hồ giám sát thủ hạ, sợ đối phương lười biếng.
- Vâng!
Thủ hạ kia oán thầm, đã chán nản như thế này rồi, còn bày giá đỡ Vương gia.
Chẳng qua tình huống hiện nay, chỉ có thể dựa vào Vương phi mới có thể thoát thân, hắn tự nhiên không dám đắc tội Đại Vương. Cách một lúc, những dược thảo kia bị giã thành dược bùn, thủ hạ cẩn thận từng li từng tí lấy ra thoa lên trên đầu gối của Đại Vương.
- Tê...
Đại Vương hít sâu một hơi, có một loại cảm giác đau đớn đồng thời khoái lạc.
- Vương gia, vừa rồi Tiểu Cương đề nghị, ngài cảm thấy thế nào?
Thủ hạ kia cầu thắng sốt ruột, nhịn không được hỏi.
- Ngươi...
Đại Vương muốn nổi giận, cuối cùng ngữ khí có chút buông lỏng.
- Coi như ta đồng ý cũng không có cách nào, Thiền nhi xưa nay có chủ kiến, họ Tổ kia lại giết cha nàng...
- Vương phi là người thông minh, nàng nhất định phân rõ lợi hại, người sống sót càng trọng yếu, hơn nữa ty chức cũng sẽ tìm cơ hội khuyên nàng một chút.
Thủ hạ kia âm thâm xem thường, ngày bình thường Đại Vương ở trước mặt hắn la lối om sòm, không nghĩ tới đến loại tình huống này ngay cả người bình thường cũng không bằng.
Vậy mà nguyện ý dâng ra lão bà bảo mệnh.
Để cho người ta chơi vợ mình xong, thuận tiện cứu mạng mình, loại cảm giác này thật là...
Nghĩ đến Đại Vương Phi bình thường cao quý mỹ lệ, hô hấp của thủ hạ gấp rút mấy phần, thực tiện nghi họ Tổ kia.
Lúc này Đại Vương bực bội nói:
- Coi như nàng nguyện ý cũng vô dụng, bây giờ cũng đang bị nhốt, muốn gặp gia hỏa kia cũng không gặp được.
- Vương gia không cần phải lo lắng, những thứ này cứ giao cho ty chức.
Thủ hạ kia cười nói, mình rốt cục có biện pháp cứu mạng.