Chương 3640: Phu thê vốn là chim cùng rừng (2)
Chương 3640: Phu thê vốn là chim cùng rừng (2)Chương 3640: Phu thê vốn là chim cùng rừng (2)
Đại Vương chỉ mơ hồ không rõ ân một tiếng.
Sau đó nói tiếp:
- Nhanh thoa nhiều chút thuốc.
- Vâng vâng vâng!...
Ngày thứ hai Đại Vương đang ngủ, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của ngục tốt:
- Dậy, có người đến thăm ngươi.
Đại Vương nghỉ ngờ mở mắt, nghĩ thầm loại thời điểm này còn có ai đến thăm ta.
Chỉ thấy một người toàn thân quấn ở trong áo choàng đứng ở cách đó không xa, đưa cho ngục tốt một thỏi bạc, đối phương cười cười, hài lòng nhét vào trong ngực:
- Đừng quá lâu.
Sau khi nói xong thì rời đi, lưu không gian cho hai người.
- Ngươi là?
Đại Vương do dự nhìn người đội đấu bồng kia, nghĩ thầm không phải tới diệt khẩu đó chứ.
Ý nghĩ này vừa ra, hắn không khỏi giật mình.
Lúc này người kia kéo mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ hồng nhuận.
- Thiền nhi, là ngươi!
Đại Vương vừa mừng vừa sợ, không nghĩ đến sẽ ở chỗ này nhìn thấy nàng.
- Xuyt!
Mạnh Thiền đặt ngón tay lên môi, ánh mắt phức tạp nhìn người trước mắt, tuy hắn hoàn khố lại bất tranh khí, nhưng dù sao cũng là trượng phu của nàng.
- Sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?
Đại Vương không khỏi nghi ngờ.
- Mạnh gia truyên thừa ngàn năm, luôn có chút nội tình.
Mạnh Thiền không có giải thích nhiều.
- Có thể cứu ta ra ngoài không.
Đại Vương vội vàng hỏi, không biết vì sao, luôn cảm thấy hôm nay Thiền nhi kiêu diễm hơn bình thường ba phần.
Mạnh Thiền có chút chuột dạ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì:
- Bây giờ còn chưa được, ngươi đi ra cũng chỉ là khâm phạm, các loại trình tự cần phải đi.
- Đi theo trình tự thì ta chết chắc! Đại Vương vừa tức vừa gấp.
- Hôm nay ta ngựa không dừng vó chạy tới, là muốn bảo ngươi yên tâm.
Mạnh Thiền muốn nói lại thôi, sự kiện này làm sao có thể nói cho hắn.
- Ta sao có thể yên tâm được?
Trong lòng Đại Vương vội vàng xao động, bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi.
- Ngươi có gặp Khâu Tam không?
- Khâu Tam? Tùy tùng bên cạnh ngươi? Chưa gặp.
Mạnh Thiền lắc đầu, nàng đã sớm nhìn ra người này tâm thuật bất chính, nhưng không ngăn nổi hắn biết lấy niềm vui của Đại Vương, luôn có thể tìm đến các loại đồ chơi hiếm lạ, cho nên Đại Vương rất tin đối phương.
Đối phương dù sao cũng là Vương gia, nàng không tiện quản quá chặt, bởi vậy mới nhắm mắt cho qua.
Đại Vương nghĩ thầm quả thế, hôm qua bận rộn đến hừng đông gia hỏa kia mới rời đi, làm sao có khả năng nói nhanh như vậy.
Lo lắng nàng rời thiên lao, Khâu Tam không liên lạc được nàng, Đại Vương do dự một chút, cuối cùng vẫn căn răng nói:
- Thiền nhi, ngươi nhất định phải cứu ta.
- Ta không phải đang cứu ngươi Sao.
Mạnh Thiền cười buồn bã.
Đại Vương thấy nàng dường như không hiểu ý mình, chỉ có thể nhắm mắt nói:
- Khâu Tam kia cho ta một chủ ý, nói có biện pháp để chúng ta bình an vô sự.
- Há, biện pháp gì?
Mạnh Thiền giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ còn có biện pháp ta không nghĩ ra?
Vậy tối hôm qua ta không phải làm uổng phí...
Sắc mặt Đại Vương lúc xanh lúc đỏ, bất quá cuối cùng mạng sống cao hơn hết:
- Thiền nhi, tình báo biểu hiện bên người họ Tổ kia có rất nhiều cô nương xinh đẹp, hiển nhiên là loại tham hoa háo sắc, mà ngươi lại xinh đẹp như thế, ngươi đi... đi cầu hắn, hắn nhất định sẽ buông tha chúng ta.
Mạnh Thiền nghe được một nửa, sắc mặt đã âm trầm.
Bởi vì sự tình hôm qua, trong lòng còn có mấy phần áy náy, không nghĩ đến hắn sẽ chủ động yêu cầu mình bán thân.
- Ngươi bảo ta dùng cái gì đi cầu?
Ngữ khí của Mạnh Thiền băng lãnh.
- Dùng...
Đại Vương khó xử, cuối cùng vẫn nói.
- Thiền nhi ngươi thông minh như vậy, cần gì phải bức ta nói ra.
- Ngươi có phải nam nhân hay không!
Mạnh Thiền tức giận đến toàn thân phát run.
Một nam nhân vì cứu mạng, lại để thê tử mình đi làm sự tình như thế, còn đáng là đàn ông không!
Hiện tại nàng có chút hối hận, hôm qua lại cầu tình cho gia hỏa như vậy! Xưa nay Đại Vương có chút sợ nàng, thấy nàng nổi giận, vội vàng nói:
- Thiền nhi, đừng nóng giận, hết thảy đều là Khâu Tam kia nói, không có quan hệ gì tới ta.
Mạnh Thiền buồn bã cười nói:
- Đến lúc này ngươi còn đẩy hết thảy lên thân người khác, nếu ngươi thừa nhận, nói không chừng ta còn kính nể ngươi một tiếng kiêu hùng, hiện tại xem ra chỉ là kẻ bất lực!
Bị nàng mắng máu chó đầy đầu, Đại Vương cũng phiền não:
- Vậy ta có biện pháp nào, việc đã đến nước này, chỉ còn con đường kia có thể đi.
- Ta vốn làm Vương gia vui vẻ thoải mái, là ngươi và cha ngươi nói ta có cơ hội làm hoàng đế, ngày thường việc lớn việc nhỏ đều nghe ngươi, ngươi cũng ra vẻ trí tuệ vững vàng, kết quả thì sao?
- Vốn ta sớm đã lòng như tro nguội, là ai nói ca ca ngu ngốc kia của ngươi cũng có thể làm Thái Tử, đổi ngươi lên sẽ tốt hơn hắn gấp vạn lần, bằng không ta sẽ vô duyên vô cớ kéo Mạnh gia đến ủng hộ ngươi!
Khuôn mặt của Mạnh Thiền cũng đỏ lên.