Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3647 - Chương 3647: Tranh Phong Tương Đối (2)

Chương 3647: Tranh phong tương đối (2) Chương 3647: Tranh phong tương đối (2)Chương 3647: Tranh phong tương đối (2)

- Các ngươi nói Thái Tử Phi cũng tới?

Nhìn thấy Hoàng Hậu cao quý đi tới trước mắt, hai đệ tử học viện kia vội vàng khom người hành lễ:

- Vâng, nương nương.

- Nàng đến bao lâu, khi nào thì đi2

Liễu Ngưng hỏi.

- Đại khái một canh giờ, vẫn chưa đi.

Đệ tử bên trái đáp.

- Một canh giờ? Ta cảm giác sắp hai canh giờ rồi.

Vị đệ tử bên phải không quá xác định nói. - Hai canh giờ?

Âm điệu của Liễu Ngưng thoáng cái cao lên, hai người trò chuyện thứ gì, mà trò chuyện lâu như vậy?

Trò chuyện trên giường sao?

Nàng thay đổi hình tượng bình tĩnh trước đó, xách váy nhanh chóng chạy tới đỉnh núi.

Không biết vì cái gì, trong lòng luôn có một loại dự cảm không hay.

Bất quá nghĩ đến Bích Linh Lung ngày thường đoan trang nghiêm túc, hẳn không đến mức giống như ta...

Chạy một hồi bỗng nhiên nàng sững sờ, hiện tại tu vi của ta khôi phục, sao còn phải chạy.

Tâm niệm khẽ động, cả người trực tiếp bay qua đỉnh núi.

Nàng vừa bay, lập tức kinh động cấm chế phòng ngự của hậu sơn, một số thủ vệ ào ào bay lên không trung ngăn cản, bất quá nhìn thấy là Hoàng Hậu, từng người giật mình.

- Bản cung có việc gấp muốn gặp Nhiếp Chính Vương, tránh ra.

Liễu Ngưng lạnh lùng nói.

Những thủ vệ kia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không dám ngăn trở, dù sao thân phận của đối phương bày ở chỗ đó, hơn nữa Tế Tửu tu vi thông thần, cũng không sợ nàng đi lên xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy những người kia tránh ra, lúc này sắc mặt của Liễu Ngưng mới hơi hòa hoãn, trên đường đi, ở giữa sườn núi còn nhìn thấy tùy tùng của Bích Linh Lung.

Quả nhiên còn chưa đi, hừ!

Trên đỉnh núi, bên cạnh ao sen, Dung Mạc đang buồn bực ngán ngẩm cho cá ăn, vừa quay đầu nhìn về phía tiểu viện cách đó không xa.

Nghĩ thầm lâu như vậy vẫn chưa xong sao, thể lực của Tổ An kia không khỏi quá tốt rồi.

Thân thể nũng nịu của tiểu thư chịu được hắn chinh phạt sao?

Nghĩ đi nghĩ lại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi đỏ lên.

Từ lúc trước cùng Bích Linh Lung ngả bài, quan hệ của hai người càng thêm mật thiết, lần này còn cố ý mang nàng đến, để nàng ở bên ngoài canh chừng, cái này có thể nói là tuyệt đối tín nhiệm.

Nàng âm thầm vui mừng, núi này là nơi Tế Tửu bế quan, ngày bình thường người không có phận sự là không cách nào tiếp cận.

Bất quá Thái Tử Phi không khỏi quá không kiêng nể gì cả, đã qua bao lâu còn không ra, sợ rằng những người kia của Đông Cung sẽ sinh nghi.

Đang nóng nảy, xa xa nhìn thấy Hoàng Hậu bay tới, nàng xém chút bị dọa đến hồn phi phách tán.

Vội vàng nghênh đón, đồng thời cao giọng hô:

- Nô tỳ tham kiến Hoàng Hậu nương nương!

Từ khi Hoàng Hậu khôi phục tu vi, uy nghiêm ngày càng hưng thịnh, nàng rõ ràng mình ngăn không được đối phương, chỉ có thể gửi hi vọng tiểu thư ở bên trong nghe được nhắc nhở, chuẩn bị sẵn sàng.

Liễu Ngưng nhướng mày:

- Nha đầu chết tiệt kia, thanh âm lớn như thế làm gì, chẳng lẽ chủ tử nhà ngươi làm sự tình mờ ám gì ở bên trong sao?

Dung Mạc chột dạ:

- Nương nương chớ có... chớ có nói lung tung!

Liễu Ngưng lười dây dưa với nàng, thân hình lóe lên đi tới ngoài sân nhỏ, cũng không chào hỏi, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Có điều rất nhanh nàng sửng sốt, bởi vì bên trong không có hình ảnh nàng tưởng tượng, ngược lại trong phòng đàn hương lượn lờ, Bích Linh Lung quy quy củ củ ngồi ở phía đối diện, Tổ An tựa hồ đang cùng nàng nói cái gì đó.

Cảm nhận được nàng đột nhiên xâm nhập, hai người đều nhìn về phía nàng.

- Nương nương làm sao vậy?

Tổ An cười nói. - Không có gì, có việc muốn cùng Nhiếp Chính Vương thương nghị, cho nên tới gấp chút.

Liễu Ngưng vừa nói chuyện vừa nhíu mũi, tựa hồ muốn ở trong không khí ngửi vị đạo quen thuộc nào đó.

Chỉ bất quá bây giờ trong phòng đều là mùi đàn hương đặc thù, rất khó ngửi được vị khác.

Ánh mắt nàng không khỏi rơi vào trên mặt Bích Linh Lung, da thịt so với ngày bình thường trắng noãn như ngọc, hôm nay tựa hồ hồng nhuận phơn phớt quá phận, chẳng lẽ...

- Hôm nay nương nương lỗ mãng như vậy, tựa hồ không ổn trọng giống ngày bình thường.

Bích Linh Lung thầm kêu không ổn, lập tức phản thủ làm công.

Tổ An thấy ánh mắt nàng yên tĩnh, trong giọng nói lại kẹp thương đeo gậy, không khỏi âm thầm bội phục, nữ nhân thật sự là diễn viên trời sinh, nếu không phải mình biết vừa rồi phát sinh cái gì, tuyệt đối rất khó hoài nghi nàng có gì không ổn.

Trong lòng Bích Linh Lung cũng âm thầm vui mừng, may mắn thần thức của A Tổ mạnh mẽ, thời điểm Hoàng Hậu đến học viện thì đã phát giác.

Gia hỏa này còn muốn tiếp tục hồ nháo, nhưng nàng quá quen thuộc tính tình của Hoàng Hậu, nơi nào còn dám tiếp tục.

Vội vội vàng vàng đứng dậy mặc y phục, may mắn là vừa vặn mình chải tóc xong.

Nhưng dù vậy, vẫn xém chút không kịp, trước một khắc Hoàng Hậu tiến đến nàng còn chỉnh lý y phục. Ánh mắt nàng rơi xuống trên đàn hương, nghĩ thầm đây là hương gì, vị đạo kéo dài như thế, vậy mà có thể che lại những khí tức loạn thất bát tao kia.
Bình Luận (0)
Comment