Chương 3648: Tranh phong tương đối (3)
Chương 3648: Tranh phong tương đối (3)Chương 3648: Tranh phong tương đối (3)
Hừ, xem ra kinh nghiệm của A Tổ còn rất phong phú!
- Chủ yếu là nghe nói Linh Lung ở chỗ này đã mấy canh giờ còn không đi ra, lo lắng Nhiếp Chính Vương khi dễ ngươi nha.
Liễu Ngưng vừa đùa vừa thật nói.
Bích Linh Lung giật mình, nhưng vẫn giữ vững bình tĩnh nói:
- Ngươi đây là nhục ta hay đang vũ nhục Tế Tửu? Hiện tại hắn ở trong mắt mọi người là tôn tại đức cao vọng trọng...
- Linh Lung ngươi nghiêm túc như vậy làm gì, nói đùa mà thôi.
Liễu Ngưng đánh gãy lời nàng nói, nhìn về phía Tổ An. - Ta và Nhiếp Chính Vương rất quen, hắn sẽ không để ý, đúng không, Nhiếp Chính Vương?
- Cái trò đùa này không buồn cười.
Bích Linh Lung hừ một tiếng, lúc này mới nghi ngờ nhìn Tổ An.
- Nương nương và Tế Tửu quen thuộc như thế sao?
- Khu khu.
Mắt thấy chiến hỏa sắp đốt tới trên người mình, Tổ An ho nhẹ một tiếng.
- Vừa rồi Thái Tử Phi thỉnh giáo ta một số pháp môn tu luyện, cho nên chậm trễ lâu chút, nương nương chớ có nói lung tung, vạn nhất truyền ra ảnh hưởng sẽ không tốt.
- Thì ra là thế.
Liễu Ngưng nhìn Bích Linh Lung cười nói. - Không nghĩ tới bây giờ Linh Lung còn quan tâm tu luyện như thế, vừa vặn đoạn thời gian trước tu vi của bản cung khôi phục, ngày sau Linh Lung có thể đến Khôn Ninh Cung tìm bản cung, bản cung có thể giúp ngươi giải đáp nghi vấn, còn miễn cho bên ngoài lời ra tiếng vào.
- Trừ nương nương, chắc hẳn không có người nào dám lời ra tiếng vào.
Bích Linh Lung lạnh lùng nói.
- Tu luyện tự nhiên phải tìm mạnh nhất thỉnh giáo.
Nói bóng gió là Hoàng Hậu không có năng lực, ngươi và Tổ An chênh lệch không biết bao nhiêu, ta tìm ngươi làm gì?
Hô hấp của Liễu Ngưng cứng lại, hừ một tiếng:
- Bây giờ tu vi của Linh Lung ngươi cách Tông Sư còn xa, bản cung chỉ điểm ngươi vẫn dư xài, cảnh giới của Nhiếp Chính Vương cách ngươi quá mức xa xôi, không cần thiết mơ tưởng xa vời.
Thấy hai nữ bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tựa hồ muốn kích động ra tia lửa, Tổ An vội vàng nói:
- Thái Tử Phi, tham thì thâm, lúc trước truyền đạo thụ dịch cho ngươi, ngươi đi về tiêu hóa hấp thu trước đã.
Bích Linh Lung đỏ mặt, tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương, tức giận nguýt hắn một cái, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Liễu Ngưng và nàng xưa nay không hợp, đương nhiên sẽ không giữ lại, đưa mắt nhìn nàng đi xa, nhịn không được nói:
- Hiện tại tư thế đi của Linh Lung tựa hồ càng ngày càng có nữ nhân vị.
Tổ An sợ nàng thật nhìn ra cái gì, vội vàng nói:
- Nương nương vội vã tìm ta như vậy là vì chuyện gì?
Liễu Ngưng cười duyên một tiếng, thẳng thắn ngồi vào lòng hắn:
- Người ta không có chuyện thì không thể tới tìm ngươi sao?
Tổ An có chút buồn bực:
- Rõ ràng vừa rồi là ngươi nói có chuyện quan trọng tìm ta.
Bất quá ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, rất mau chút phiền muộn này đã bị quét sạch.
Lại nói ôm Bích Linh Lung và Liễu Ngưng, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Thân thể Bích Linh Lung nhẹ nhàng tỉnh tế, Liễu Ngưng thì nở nang mềm mại... Khụ khụ, nghĩ gì thế, kẻ đồi bại!
- Đây không phải là lừa gạt nha đầu Linh Lung kia sao? Bất quá lần này tới quả thật có chút sự tình, .
Liễu Ngưng từ trong ngực lấy ra một cái hộp gấm đưa cho hắn.
- Nơi này có hai triệu lượng ngân phiếu, ngươi trước thu.
Tổ An:
Liễu Ngưng cười nói:
- Trước đó ta nghe người phía dưới nói ngươi trắng trợn mua sắm dược tài, còn phải trả tiền, nghĩ đến ngươi hẳn là luyện đan, tiêu hao như vậy bây giờ hẳn rất thiếu tiền, đây là tiền riêng những năm gần đây ta tích lũy, ngươi cầm lấy dùng tạm đi.
Tổ An:
Tổ An dở khóc dở cười, không nghĩ đến hai nữ trước sau đến, lại không hẹn mà cùng cho hắn tiền riêng.
Lý tưởng làm hùng sư, được sư tử cái bao dưỡng của mình tựa hồ thực hiện?
Bất quá thật đến một ngày này, hắn lại có chút không quen, vô ý thức chối từ.
- Có gì không tiện, giữa ngươi ta đâu cần phân những thứ này, đáng tiếc trước đây ít năm ta bị thương, nản lòng thoái chí, đối với cái gì cũng không có hứng thú, bằng không tiền riêng phải càng nhiều.
Liễu Ngưng giải thích, sau đó nhét ngân phiếu vào trong ngực hắn, trên mặt cũng hiện ra ý cười ôn nhu, cũng bởi vì gặp Tổ An, để cho nàng cảm thấy sinh mệnh tràn ngập hào quang, cả người dường như toả sáng mùa xuân thứ hai.
Thấy đối phương tựa hồ còn muốn cự tuyệt, Liễu Ngưng nghiêm mặt.
- Bằng vào ta lý giải Thái Tử Phi, nàng khẳng định cũng phát giác được ngươi thiếu tiền, vừa rồi hẳn cũng cho ngươi tiền, nếu ngươi lại không thu, có phải chê ta già hay không?
- Làm sao có thểi
Nàng đã nói đến nước này, Tổ An đâu còn không biết xấu hổ cự tuyệt.
Lúc này trong đầu phảng phất như có người không ngừng nói bên tai.
- A di, ta không muốn nỗ lực.
- Từ nhỏ ta dạ dày không tốt, thầy thuốc nói ta thích hợp ăn bám...
Thấy hắn nhận lấy, Liễu Ngưng mới Vui vẻ.
- Cái này còn tạm được.