Chương 3655: Tự mình công lược (3)
Chương 3655: Tự mình công lược (3)Chương 3655: Tự mình công lược (3)
- Ở trên Tử Sơn ngược lại hăng hái, đáng tiếc về sau phát sinh quá nhiều chuyện.
Quan Sầu Hải tâm như sóng triều.
Lúc trước nhiều cao thủ như vậy vây công Triệu Hạo, sau cùng bị đối phương tuỳ tiện nghiền ép.
Về sau lại đến bí cảnh thần kỳ, kiến thức tồn tại càng rất mạnh hơn, đám người Huyền Bát Cảnh ngày thường sàn sàn nhau, còn không phải như chó bị nhẹ nhõm thu hoạch, bây giờ thân hãm nhà tù, tiền đồ chưa biết, hắn không nản chí cũng không được.
- Tổ đại nhân, chuyện Tử Sơn là một mình ta tham dự, không có quan hệ gì tới tông môn, hi vọng Tổ đại nhân nể tình nghĩa ngày xưa, giúp đỡ trông nom một chút.
- Làm giống như bàn giao hậu sự vậy.
Tổ An cười cười.
- Yên tâm đi, sự kiện này đã qua, các ngươi đều không có việc gì, đương nhiên tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, về sau triều đình hẳn sẽ có xử phạt tương ứng, đương nhiên vẫn ở trong phạm vi các ngươi có thể chịu đựng.
- Thật?
Quan Sầu Hải trợn mắt hốc mồm, phải biết ám sát hoàng đế, ở vương triều nào cũng là đại tội mưu nghịch, bây giờ kết cục như vậy, cho dù có chút xử phạt, cũng không coi là gì.
- Tự nhiên thật.
Tổ An cười nói. Quan Sầu Hải vội vàng cung kính thi lễ.
- Đại ân đại đức của Tổ đại nhân, Quan mỗ và Ly Hận Thiên suốt đời khó quên!
Tổ An nâng đỡ hẳn.
- Quan tông chủ không phải hành đại lễ, bây giờ đối với triều đình mà nói, ổn định mới là trọng yếu nhất, liên tiếp mất đi mấy cao thủ đỉnh phong, đã chịu không được rung chuyển.
Quan Sầu Hải lại cảm khái nói.
- Tổ đại nhân thi ân lại không báo đáp, thật sự là có đức độ, khí độ này, Quan mỗ thật tâm phục khẩu phục.
Tổ An một đầu dấu chấm hỏi, sao sư đồ bọn họ đều thích suy nghĩ lung tung như thế?
Lúc này Quan Sầu Hải nói tiếp . - Trước đó có ngục tốt ở bên cạnh nhỏ giọng đàm luận, bọn họ cho rằng ta nghe không được, nhưng không biết ta dù sao cũng là Đại Tông Sư, coi như trên người có cấm chế, cũng không phải người bình thường?
- Bọn họ nói chuyện triều đình muốn xử trí chúng ta như thế nào, nói Thái Tử Phi tức giận ra sao, muốn giết ta tạ thiên hạ, đồng thời còn sẽ ra sức chỉnh đốn Đạo môn, Ly Hận Thiên hơn phân nửa sẽ không tồn tại.
- Mặt khác về sau lại có một nhóm người, bọn họ nói Hoàng Hậu và Hoàng Đế yêu nhau như thế nào, chúng ta giết trượng phu của nàng, lúc này nàng cũng cực kỳ phẫn nộ, trên triều đình buông lời muốn để chúng ta sống không bằng chết, mượn cơ hội này triệt để diệt trừ Đạo Môn.
Sau khi nói xong, hắn lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Tổ An.
- Bây giờ trong kinh thành, Hoàng Hậu và Thái Tử Phi quyền thế lớn nhất, cũng chỉ có Tổ đại nhân mới khuyên được các nàng, đại ân như thế, ta làm sao không tạ.
Tổ An.
Nghe hắn nói, hẳn là Bích Linh Lung và Liễu Ngưng đều phái một nhóm người thổi gió, kiến tạo cảm giác được ta cứu giúp.
Hai nữ nhân này vì ta suy tính thật chu đáo, bất quá bôi nhọ nhau lại thật ác...
Lúc này Quan Sầu Hải lấy chiếc nhãn trên ngón tay xuống.
- Trong giới chỉ này là ta nhiêu năm tích lũy, mong Tổ đại nhân nhất định phải nhận lấy, bằng không tâm ta khó có thể bình an. Chờ Quan mỗ trở lại Ly Hận Thiên, tất nhiên còn có thâm tạ.
Bầu không khí làm đến nước này, nếu không thu sẽ cô phụ tấm lòng của hai nữ. ...
Tổ An từ trong thiên lao đi ra, trở lại học viện, tâm niệm khẽ động, đi đến tiểu viện của Khương La Phu.
Trước đó hắn luyện chế Tẩy Tủy Đan cũng chuẩn bị cho nàng và Kỷ Tiểu Hi một phần, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi đi cho các nàng.
Lại nói Kỷ Đăng Đồ, lần trước nói Tiểu Hi đi hái thuốc, sao đi lâu như vậy còn chưa trở lại, đợi lát nữa phải hỏi Khương La Phu mới được.
Trên đường Tổ An sờ sờ trong ngực, bên trong còn có tạ lễ do mấy chưởng môn đưa cho. Vừa rồi sau khi gặp Quan Sầu Hải, hắn còn đi gặp đệ tử thủ tịch các phái, sau chiến dịch Tử Sơn, trừ Bạch Ngọc Kinh và Bích Lạc Cung cùng Tổ An quan hệ thân mật, các phái khác cơ hồ đều có người bị tóm.
Trấn an bọn họ không nên kinh hoảng, sự tình đã giải quyết...
Những người kia nhìn Tổ An mà liên tục cảm khái, trên Tử Sơn bọn họ hăng hái hạng gì, mỗi một cái đều là thiên kiêu trong môn phái, mới đầu nhìn Tổ An chỉ là đồng lứa, trong lòng còn có chút xem thường, cảm thấy hắn khẳng định là công phu vỗ mông ngựa tương đối tốt, mới có thể ngồi ở vị trí cao.
Về sau phát sinh đủ loại sự tình, bọn họ rốt cục ý thức được song phương căn bản không phải một cấp bậc, gân đây nghe được một số tin tức, thậm chí chưởng môn của bọn họ so sánh cũng không bằng.
Bây giờ bọn họ luân lạc tới mức độ này, ngược lại là Tổ An bất kể hiềm khích lúc trước, phí khí lực đến cứu bọn họ, từng người vừa cảm kích lại xấu hổ, nhớ ngày đó trong bọn họ còn có người muốn cùng hắn tranh giành Sở tiên tử.