Chương 3658: Không biết nguy hiểm
Chương 3658: Không biết nguy hiểmChương 3658: Không biết nguy hiểm
Đồng La Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn ở trong đại sơn mênh mông tìm được Tiểu Hi, không khác nào mò kim đáy biển.
- Ta chỉ biết Tiểu Hi đi hái Ảnh Nguyệt Thảo, ta hỏi Tứ sư huynh, loại dược thảo này mọc ở phụ cận Ảnh Nguyệt Hồ trong Đồng La Sơn.
Khương La Phu vừa nói vừa giơ ngón tay lên vẽ trong hư không, hơi nước chuyển động, rất nhanh trên không trung hiện ra một tấm bản đồ đơn giản.
- Giao cho ta.
Tổ An gật đầu, cả người trực tiếp bay lên, rất nhanh đã biến mất ở chân trời. Nhìn bóng người hắn biến mất, Khương La Phu hơi thất thần, có hắn giúp đỡ, sự tình lại lớn, hắn cũng có thể xử lý được?
Nhưng không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy trong lòng có dự cảm bất an, muốn đi tìm tiểu sư muội tính một quẻ.
Tổ An lo lắng an nguy của Kỷ Tiểu Hi, nên không có giữ lại, xông thẳng lên trời, bay về phía Đồng La Sơn.
Động tĩnh của hắn rất nhanh dẫn tới không ít người ở kinh thành chú ý
- Không hổ là Nhiếp Chính Vương, trong chớp mắt đã bay đến không thấy tăm hơi.
- Trong kinh thành không phải có trận pháp cấm bay sao, vì sao không có ảnh hưởng với hẳn.
- Chưa từng nghe qua câu Hình Bất Thượng Đại Phu sao, những quy tắc kia đều là để ước thúc dân đen như chúng †a. (* "hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ nhân". Câu nói của Khổng Tử, cho rằng quan trên phạm tội không nên bị xử lý theo pháp luật)...
Các đại gia tộc cũng nhìn về phía chân trời, không khỏi nghi hoặc
- Hắn đi vội như vậy, chẳng lẽ triều đình phát sinh đại sự gì, nhưng gần đây không nghe nói có chuyện gì phát sinh.
- Sát tinh này tốt nhất rời kinh cũng đừng trở về. ...
Trong hoàng cung, Khôn Ninh Cung, Lữ công công cách rèm thỉnh an Hoàng Hậu.
- Nương nương, vừa rồi Nhiếp Chính Vương vội vã bay ra kinh thành.
- Biết rồi.
Hoàng Hậu lười biếng khoát tay, lấy tu vi của Tổ An, tự nhiên không cần phải lo lắng hắn có nguy hiểm gì.
Lữ công công hơi kinh ngạc lui ra phòng ngoài, nghĩ thầm tình báo ngày thường nương nương chú ý nhất, kết quả liên quan đến Tổ An, nàng lại có vẻ như rất yên tâm.
Quả nhiên, nam nhân đủ mạnh, nữ nhân sẽ rất dễ dàng bao dung hắn.
Nghĩ đến vừa rồi toàn thân Hoàng Hậu thoải mái lại lười biếng, Lữ công công vừa chua xót vừa kích động, hôm nay nương nương ở trong học viện khẳng định chơi rất vui.
Trong Đông Cung, Dung Mạc líu ríu chạy tới bẩm báo Thái Tử Phi.
- Tiểu thư tiểu thư, tựa hồ Nhiếp Chính Vương bay ra kinh thành, tốc độ rất nhanh.
-Uh. Bích Linh Lung hữu khí vô lực đáp một tiếng, lúc này trong nội tâm nàng tất cả đều là ân oán của Bích gia và Tổ An, nào còn có tâm tư cân nhắc chuyện khác.
Dung Mạc giật mình, nghĩ thâm ngày thường tiểu thư quan tâm tin tức của Tổ đại nhân nhất, hôm nay đến cùng làm sao, ngay cả tin tức của Tổ đại nhân cũng không thể gây nên hứng thú?
Lại nói Tổ An một đường nhanh như điện chớp, rất mau đã đến Đồng La Sơn Mạch.
Nơi này tới gần kinh thành, khoảng cách không tính xa.
Có tên như vậy, tương truyền là do Toại Đan Hà chảy qua nơi này, vừa vặn ở chỗ này chuyển mấy đường cong, nước sông lao nhanh đập nện ở trên ngọn núi, phát ra thanh âm giống như chiêng đồng. Còn triều đình ghi chép là bởi vì núi này có mỏ đồng, cho nên mới lấy tên như vậy.
Bất quá trải qua hơn ngàn năm khai thác, mỏ đồng đã gần như cạn kiệt, triều đình cũng vứt bỏ quặng mỏ bên này.
Trên núi còn có không ít đường hầm năm đó lưu lại, nước mưa tích lũy tháng ngày, hình thành từng hồ nước cỡ nhỏ.
Không biết có phải do có nhiều khoáng chất hay không, những hồ nước kia thanh tịnh sáng long lanh, xa xa nhìn lại, giống như từng viên Lam Bảo Thạch.
Mà Ảnh Nguyệt Hồ là hồ đẹp nhất lớn nhất, chỉ bất quá nằm sâu trong Đồng La Sơn Mạch, ngày bình thường ít ai lui tới.
Dưới chân Đồng La Sơn có một trấn nhỏ, nhìn tiêu điều hơn những tiểu trấn khác, hiện tại trời còn chưa tối, trên đường lại không nhìn thấy mấy bóng người.
Tổ An cũng không để ở trong lòng, dù sao nơi này không so được đô thị hiện đại ở kiếp trước, không có nhiều người như vậy.
Đang muốn bay vút qua, bỗng nhiên chú ý tới có mấy người mặc Tú Y, tựa hồ cũng muốn lên núi.
Hắn ồ một tiếng, trực tiếp hạ xuống trước mặt những người kia.
-Ail
Đám người kia vốn vừa cười vừa nói, thấy thế không khỏi kinh hãi, cả đám rút ra vũ khí, cảnh giác nhìn đối phương.
- Tính cảnh giác cũng không tệ.
Tổ An hài lòng gật đầu, mấy người kia mặc Tú Y, đeo mặt nạ sắt, hiển nhiên đều là Tú Y Sứ Giả. Hắn cũng không có thời gian đổi về y phục Đại thống lĩnh, dù sao lấy thân phận của hắn trên quan trường bây giờ, đủ để điều động mấy người này.
- Nhiếp... Nhiếp Chính Vương?
Một Tú Y Sứ Giả trong đó nhận ra hắn, vội vàng hành lễ, mấy người khác cũng giật mình, bây giờ trong kinh thành, danh tiếng lớn nhất là ai, bọn họ người nào không biết, vội vàng hành lễ theo, sợ chọc giận đối phương.