Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3696 - Chương 3696: Đi Đến Chỗ Hẹn (2)

Chương 3696: Đi đến chỗ hẹn (2) Chương 3696: Đi đến chỗ hẹn (2)Chương 3696: Đi đến chỗ hẹn (2)

Thẳng đến xác nhận tất cả mọi người rời đi, từng người mới thỏa mãn buông lỏng một hơi.

Mặc dù mình không cách nào lưu lại, nhưng hồ ly tinh khác cũng không lưu lại, cũng không phải không thể tiếp nhận.

Sau cùng chỉ còn lại Tổ An phiền muộn không gì sánh được, thật sự là ba tên hòa thượng không có cháo ăn, tiếp tục như vậy về sau chỉ sợ khó sống, sai lầm lớn nhất của mình chỉ sợ là cho các nàng ở chung một chỗ, về sau nhất định phải hấp thụ giáo huấn.

Hắn ra ngoài, đi tới bên hồ sen, dự định ở chỗ này tu luyện tĩnh tọa một phen, trước đó hấp thu tu vi của Chiến Tranh Tế Ti, luôn cảm giác trong cơ thể có chút không bình tĩnh, cần triệt để luyện hóa thành đồ vật của mình.

Không thể không nói lão Tế Tửu chọn địa phương này thiên địa nguyên khí rất nông đậm, tu luyện làm ít công to.

Đáng tiếc địa phương vốn thanh tịnh, gân đây bị mình đưa tới một đám oanh oanh yến yến, thật sai lầm, sau này nhất định phải thanh tâm quả dục.

Vừa vặn hôm nay tĩnh tọa tu hành, để đệ tử dưới núi chiêm ngưỡng hình tượng quang huy vĩ ngạn của Tế Tửu.

Ngay cả ta, muộn như vậy cũng nghiêm túc tu hành, bọn họ làm sao có thể không nỗ lực?

Hắn vừa ngồi xuống, chợt thấy hoàng cung xa xa đèn đuốc sáng trưng, trong lòng khẽ động, nghĩ đến ước định trước đó với Bích Linh Lung.

Ấn, ngày mai lại khích lệ học sinh cũng không muộn. Tâm niệm khẽ động, thân hình đã biến mất không thấy gì nữa.

Lại nói trong tẩm cung của Thái Tử Phi, Bích Linh Lung đang ngồi ở trước gương trang điểm.

Dung Mạc vừa giúp thay nàng chải tóc, vừa nghi ngờ nói:

- Tiểu thư, ngươi vừa rồi tắm rửa xong, không phải lên giường nghỉ ngơi sao, sao bỗng nhiên muốn trang điểm, muộn như vậy còn muốn ra cửa sao?

Nàng không thể không cảm thán, tiểu thư nhà mình thật quốc sắc thiên hương, sau khi tắm xong, trên da thịt kiều nộn còn ẩn ẩn hiện ra hơi nước, ở dưới ánh nến chiếu rọi phát ra ánh sáng mê người, da thịt này thật khiến người ta hâm mộ.

- Ta bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, muốn đẹp đẽ chút không được sao? Bích Linh Lung nhẹ hừ một tiếng.

- Được được được.

Bỗng nhiên Dung Mạc hé miệng cười nói.

- Bất quá ta nhìn chỉ sợ là muốn đi gặp Nhiếp Chính Vương.

- Tốt, Mạc Mạc, hiện tại lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngay cả ta cũng dám chế nhạo.

Bích Linh Lung hai tay chống nạnh, biểu thị có chút tức giận.

- Hì hì, có phải bị ta đoán trúng hay không.

Dung Mạc cùng nàng từ nhỏ lớn lên, tự nhiên biết hiện tại nàng không có thật tức giận.

- Muốn chết rồi, xem ta không xé nát miệng ngươi.

- Ai nha, tiểu thư tha mạng! Hai người bắt đầu truy đuổi rùm beng ở trong phòng.

Cung nữ ở bên ngoài nghe bên trong hoan thanh tiếu ngữ, từng cái lộ ra thần sắc hâm mộ, nghĩ thâm Mạc Mạc tỷ và Thái Tử Phi quan hệ thật tốt, chúng ta thì không dám như vậy.

Đúng lúc này, gió nhẹ lướt qua, một cung nữ xoa xoa con mắt...

Cung nữ khác nghi ngờ nhìn nàng:

- Ngươi làm sao vậy?

- Vừa rồi tốt giống nhìn thấy bóng người, lại hình như không có.

- Ngươi khẳng định hoa mắt, hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, khắp nơi là trận pháp phòng ngự, Đông Cung càng là trọng địa, bên ngoài còn có nhiều thị vệ trông coi như vậy, làm sao khả năng có bóng người. Hơn nữa loại lời này không nên nói lung tung, vạn nhất bị người trong cung nghe thấy, không chừng sẽ bị cắt lưỡi.

- Cũng phải, tỷ tỷ dạy rất đúng. ...

Các nàng không biết là, lúc này trong tẩm cung của Thái Tử Phi xác thực nhiều một bóng người.

Bích Linh Lung vốn đang truy đánh Dung Mạc, bỗng nhiên đụng vào một cái ôm ấm áp, nàng đầu tiên là giật mình, bất quá cảm thụ khí tức quen thuộc kia, lập tức trầm tĩnh lại:

- Ngươi... sao ngươi tới?

Dung Mạc nghe mà trợn trắng mắt, vừa rồi là ai tắm rửa đến thơm ngào ngạt, lại ở nơi đó trang điểm làm đẹp, kết quả hiện tại làm bộ như không biết đối phương muốn tới.

A, nữ nhân! I

- Nhớ ngươi nha. Tổ An đương nhiên sẽ không phá hư phong cảnh.

Dung Mạc nghe mà cả người nổi da gà, khoanh tay không ngừng ma sát:

- Chậc chậc chậc, những thị vệ ở trong hoàng cung kia đều nên chém đầu, phòng ngự như giấy dán, bất quá ai nghĩ tới Nhiếp Chính Vương thiên hạ vô địch, sẽ nửa đêm đến thâu hương trộm ngọc.

Có lẽ do lúc trước đối phương vừa đến Đông Cung, hai người thường xuyên cãi nhau, mặc dù bây giờ đối phương đã thành Nhiếp Chính Vương uy phong lẫm liệt, nội tâm của nàng ngược lại không có bao nhiêu sợ hãi.

Bích Linh Lung nghe mà xấu hổ, Tổ An lại cười nói:

- Mạc Mạc, gần đây ta luyện đan, trong lúc vô tình luyện ra một số đan dược có thể để người vĩnh bảo thanh xuân, ngươi có muốn thử một chút hay không?

- A, ngươi tốt như vậy?

Dung Mạc nửa tin nửa ngờ liếc hắn một cái, bất quá rõ ràng có chút động tâm.

- Bất quá thuốc này tạm thời có tác dụng phụ.

- Tác dụng phụ gì?

- Là ăn thuốc này cả đời sẽ nói không ra lời.
Bình Luận (0)
Comment