Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3697 - Chương 3697: Đi Đến Chỗ Hẹn (3)

Chương 3697: Đi đến chỗ hẹn (3) Chương 3697: Đi đến chỗ hẹn (3)Chương 3697: Đi đến chỗ hẹn (3)

- Ta liền biết.

Dung Mạc lẩm bẩm.

- Được rồi, ta ở chỗ này là dư thừa, ta đi được chưa.

Bích Linh Lung cũng kịp phản ứng Tổ An cố ý dọa nàng, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng đấm lồng ngực hắn.

Tổ An cười nhìn Dung Mạc nói:

- Cái này không cần, ngươi ở chỗ này trông coi.

Nói xong ôm Bích Linh Lung, theo cửa sổ bay ra ngoài, xông thẳng lên trời.

Dung Mạc há hốc miệng nhìn hai người biến mất:

- Còn rất biết chơi! Sau cùng quay người nhìn tẩm cung trống rỗng, khe khế thở dài, lẩm bẩm:

- Ngươi muốn độc câm ta, người ta chỉ muốn nói nhiều với ngươi mấy câu mà thôi...

Lại nói lúc này toàn thân Bích Linh Lung khẩn trương, ôm chặt lấy người yêu:

- Làm sao... sao bay lên?

Nàng vốn định ở trong tẩm cung chiêu đãi đối phương, bây giờ có Dung Mạc yểm hộ, trong tẩm cung có thể nói là địa phương an toàn nhất.

Bây giờ không trung gió lạnh thấu xương, mấu chốt là xung quanh không có bất kỳ che chắn, dưới chân cách đó không xa chính là hoàng cung, nàng không có cảm giác an toàn.

Tổ An hôn vành tai nàng, nhẹ giọng nói nhỏ. Bích Linh Lung lập tức đỏ mặt:

- Ta... Ta chỉ nói đùa.

- Nhưng ta coi là thật.

Tổ An ôm nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái cổ trắng như thiên nga.

- Nhưng sẽ bị trông thấy.

Bích Linh Lung thật hoảng, trong hoàng cung cao thủ như mây, hơn nữa còn có người chuyên môn phòng ngự không trung, một khi bị người nhìn thấy, vậy thì không mặt mũi sống.

- Yên tâm, bọn họ nhìn không thấy.

Tổ An tiện tay vung lên, vài quân cờ xoay tròn ở bốn phía, rất nhanh một trận pháp nhàn nhạt bao hai người lại.

- Trận pháp này có thể ngăn cách tầm mắt bên ngoài, hiện tại chỉ có thể ngươi thấy hoàng cung, người bên kia không nhìn thấy nơi này. Gương mặt Bích Linh Lung càng đỏ, nghĩ đến trước đó mình mới nghĩ phải đền bù hắn thật tốt, ngữ khí không còn kiên quyết như vậy:

- Thế nhưng ở trên không trung, làm Sao...

- Không có việc gì, ta dạy ngươi.

Tổ An bảo nàng đưa lưng về phía mình, để cho nàng khom lưng nhìn xuống hoàng cung đèn đuốc sáng trưng dưới chân.

- Ngươi có thể nhân cơ hội này thưởng thức hoàng cung.

- Bại hoại...

Còn chưa nói xong, người đã ừm một tiếng, váy bị Tổ An hất lên, lộ ra cái quần lót màu trắng không đủ che chắn bờ mông tròn trịa.

Mông ngọc cao cao nhếch lên, vẻn vẹn chỉ còn một cái quần lót nhỏ đơn bạc che lấp, khe rãnh thấp thoáng kia để cho Tổ An nhìn mà nước miếng chảy ròng, hai tay ôm lấy eo thon mềm nhẫn.

Tổ An một tay bóp mông ngọc của Bích Linh Lung, tay kia dò xét đến trước ngực xoa lấy bầu vú, côn thịt cách lớp vải mỏng, không ngừng ma sát lấy âm hộ của Bích Linh Lung.

Bị Tổ An cao thấp giáp công, Bích Linh Lung cảm thấy thân mình như dần dần hòa tan, bầu ngực trở nên càng thêm kiên quyết, bành trướng, u cốc lại tràn ra ái dịch, toàn thân dâng lên khoái cảm kỳ diệu, dục vọng từ đáy lòng dâng lên.

Bích Linh Lung gắt gao cắn răng, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ, nhưng Tổ An như có ý khiêu khích nàng, dùng côn thịt không ngừng đâm vào ngọc môn, trong u cốc chảy ra suối nước róc rách, lập tức thấm ướt quần lót, làm cho nàng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Tuy thanh âm của Bích Linh Lung rất nhỏ, nhưng nghe được tiếng rên rỉ này, lại làm Tổ An vui vẻ, hai tay của hắn nâng bờ mông nàng lên, tay vạch quần lót qua một bên, côn thịt nhắm ngay âm hộ ướt đẫm đâm vào.

Thân thể Bích Linh Lung run lên:

- Tổ ca ca...

Bích Linh Lung như nói mê, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ nhẹ, gương mặt đỏ bừng, bộ ngực theo thân thể nàng vặn vẹo mà như sóng nước nhộn nhạo lắc lư, mông ngọc vểnh lên cũng không khỏi theo tiết tấu của Tổ An mà phập phồng.

Nhìn Bích Linh Lung xuân tình tràn lan, Tổ An cảm xúc bành trướng, côn thịt không ngừng ra vào trong khe âm hộ ấm nóng chật chội của nàng.

Thân thể Bích Linh Lung run lên bần bật, hơi thở đồn dập, cộng với tiếng nhép nhép... bạch bạch, làm cả không gian tràn đầy dâm loạn.

Từng đợt khoái cảm tê dại truyền đến, Tổ An chỉ cảm thấy khoái cảm xông thẳng lên đầu, trong miệng phát ra tiếng hò hét, côn thịt dùng sức đẩy về phía trước!

Côn thịt của Tổ An đâm thẳng vào tử cung của Bích Linh Lung, tất cả tinh dịch đều được bắn vào...

-Ah...

Bích Linh Lung cảm giác sảng khoái như hồng thủy vỡ đê, nàng giống như thuyền nhỏ ở trong kinh đào hãi lãng, theo sóng gió dập dờn.

Toàn thân Bích Linh Lung run rẩy, hạ thể bị tỉnh dịch nóng hổi lấp đầy, thoải mái nói không nên lời, thân thể yêu kiều mềm nhũn, cả người co quắp ngã xuống, nếu không phải Tổ An ôm chặt, chỉ sợ đã rơi xuống dưới. ...

Cũng không biết qua bao lâu, trong Đông Cung, Dung Mạc chờ đến ngáp, bỗng nhiên trong lòng hơi động, cảm nhận được một cô gió nhẹ lướt qua.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện Tổ An đã ôm lấy Thái Tử Phi xuất hiện ở trong phòng.

Nhìn cảnh tượng trong ngực hắn, Dung Mạc có chút im lặng.
Bình Luận (0)
Comment