Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3704 - Chương 3704: Tân Hoàng Đăng Cơ

Chương 3704: Tân Hoàng đăng cơ Chương 3704: Tân Hoàng đăng cơChương 3704: Tân Hoàng đăng cơ

Những Diêu tỷ (kỹ viện) thường gặp kia cộng lại cũng kém một ngón tay của nữ nhân này, dưới tình huống bình thường bọn họ đừng nói đời này, đời sau cũng không có khả năng nhúng chàm nữ nhân như thế, nhưng hôm nay lại có bánh từ trên trời rớt xuống.

Y phục của đối phương xa hoa, hiển nhiên xuất từ hào môn đại hộ, bất quá bọn hắn không lo lắng, dạng nữ nhân này chú trọng nhất thể diện, bị thất tiết các nàng cũng không dám lộ ra.

Nói không chừng lát nữa còn có cơ hội ép hỏi ra thân phận của đối phương, về sau có thể dùng sự tình hôm nay một mực áp chế.

Đến thời điểm có nữ nhân xinh đẹp, lại có tài nguyên liên tục không ngừng, mọi người không cần trải qua cuộc sống đầu đao liếm máu.

Mấy người càng nghĩ càng hưng phấn, có một người nhịn không được sờ soạng gương mặt của Mạnh Thiền.

- Mỹ nhân, đừng sợ, ca ca ta sẽ để ngươi khoái lạc!

Mạnh Thiền nghiêng mặt, tận lực lui về sau, né tránh móng vuốt của đối phương, đáng tiếc sau lưng đã là vách tường, tiếp xuống muốn tránh cũng không được.

Bộ dáng yếu đuối của ngươi, làm mấy người khác kìm nén không được, trực tiếp chộp tới ngực, muốn kéo y phục của nàng.

Mạnh Thiền bị "dọa" đến nhắm mắt lại, bất quá không có người nào tiếp xúc đến thân thể nàng, ngược lại bên tai truyền đến mấy tiếng kêu đau đớn.

Trong nội tâm nàng vui vẻ, mở to mắt, quả nhiên thấy Tổ An đứng ở đối diện, mà mấy khách giang hồ kia đã nằm rạp trên mặt đất không có động tĩnh.

Tổ An trầm giọng hỏi.

- Tu vi của ngươi bị hao tổn?

Mạnh Thiền mím môi lắc đầu, trên mặt lại có một loại hào quang vui vẻ giống như được trọng sinh, để hẻm nhỏ tối tăm phồn hoa đua nở, trong nháy mắt tràn ngập ánh sáng.

- Vậy vì sao ngươi không phản kháng?

Tổ An tức giận nói.

- Ta chỉ muốn xem ngươi có thể cứu †a hay không.

Mạnh Thiền rốt cục mở miệng, trong ánh mắt đầy ý cười. Tổ An.

Não của nữ nhân này không bình thường.

- Chúng ta là địch nhân, tại sao ta phải cứu ngươi.

Tổ An cố ý xụ mặt hừ một tiếng.

Mạnh Thiền không nói lời nào, cứ như vậy cười nhẹ nhàng nhìn hắn.

- Vậy nếu ta không trở lại, ngươi sẽ mặc cho bọn hắn khi dễ?

Tổ An nhịn không được hỏi.

- Không, ta sẽ giết bọn hắn.

Mạnh Thiền đương nhiên đáp.

- Chỉ bất quá như vậy, ta sẽ rất thương tâm.

Tổ An không còn gì để nói, quay người muốn rời khỏi. Bỗng nhiên Mạnh Thiền từ phía sau ôm lấy hắn.

- Không nên đi!

Tổ An sững sờ, sau đó kịp phản ứng.

- Ngươi nhớ sự tình đêm đó?

Trên mặt Mạnh Thiền lộ ra vẻ ngượng ngùng.

- Thể nghiệm khắc cốt ghi tâm như vậy, làm sao có thể quên.

Tổ An buồn bực.

- Xem ra Vong Ưu Mê Điệt Hương kia cũng chỉ có tiếng không có miếng.

- Không phải, thực ra ta đã quên sự tình đêm đó, chỉ bất quá ta sớm viết xuống một phong thư, sau khi thấy lá thư này sẽ dần dần nhớ lại.

Trước đó Mạnh Thiền không dám nói thẳng, nhưng sự tình vừa rồi để cho nàng cảm nhận được đối phương thương tiếc, liền thuận thế nói.

Tổ An giật mình, xem ra Vong Ưu Mê Điệt Hương không phải triệt để xóa bỏ ký ức, mà là phủ bụi, nếu có kíp nổ vẫn sẽ nhớ lại.

- Chúng ta dù sao cũng là cừu nhân.

Tổ An trầm giọng nói.

- Không, ngươi là ân nhân của chúng ta, bởi vì ngươi giơ cao đánh khẽ, Mạnh gia và Đại Vương Phủ mới có càng nhiều người sống sót.

Mạnh Thiền ôm hắn càng chặt, làm hai bầu vú ép đến biến hình.

Trong lúc nhất thời Tổ An không biết nàng nói thật hay nói dối, ngửi mùi thơm trên người nàng, cảm nhận được phía sau lưng thướt tha tinh tế, dục hỏa thật vất vả đè xuống lại xao động lên. - Ngươi biết ngươi hành động như vậy ý vị như thế nào không?

Tổ An quay người, thanh âm khô khốc.

- Ta biết.

Cảm nhận được ánh mắt xâm lược của đối phương, thanh âm của Mạnh Thiền phát run.

Tổ An không có nói tiếp, trực tiếp quay thân thể nàng, ấn ở trên vách tường.

Trái tim Mạnh Thiền nhảy lên kịch liệt, tuy nàng tìm đối phương, thì có chuẩn bị tâm lý, nhưng ở chỗ này, nàng thật trở tay không kịp.

Bất quá loại thể nghiệm mới lạ này lại làm cho nàng sau khi sợ hãi, lại ẩn ẩn có chút mong đợi, thân thể bày ra tính dẻo dai kinh người, nửa người trên áp sát vào vách tường, thân eo ưỡn ra sau. ... Ngày thứ hai, Tổ An trở lại Đông A Ngư Phong, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, lệ khí do trước đó huyết chiến với những yêu ma kia triệt để tan biến, tu vi của Chiến Tranh Tế T¡ cũng bị hắn thông hiểu đạo lí.

Trước đó cùng Bích Linh Lung chung một chỗ, luôn quá mức thương tiếc nàng, làm cho rất khó đạt tới loại hiệu quả này.

Lại nói trong Đại Vương Phủ, Mạnh Thiền kéo lấy thân thể mỏi mệt về nhà, Đại Vương ngồi trên xe lăn sớm đã chờ nàng ở trong sân.

- Không phải nói đến bằng hữu nhà nói chuyện phiếm sao, sao muộn như vậy mới trở về?

Đại Vương nhìn trời chiều nơi xa, cả người có chút trầm mặc.

- Hôm qua trò chuyện quá muộn, mệt mỏi, ban ngày lại ngủ bù. Biểu lộ của Mạnh Thiền có chút mất tự nhiên.
Bình Luận (0)
Comment