Chương 3703: Thiêu thân lao vào lửa (2)
Chương 3703: Thiêu thân lao vào lửa (2)Chương 3703: Thiêu thân lao vào lửa (2)
Hắn lắc đầu, vung những tạp niệm này ra ngoài.
Từ trong Hồng Tụ Chiêu đi ra ngược lại không tiện công nhiên bay trên trời, hắn dạo bước ở trên đường cái, nhìn kinh thành phồn hoa, trong lòng âm thầm cảm thán, cũng không biết loại an tĩnh này còn có thể qua bao lâu, đến thời điểm yêu ma xâm lấn, chỉ sợ những dân chúng bình thường này rất khó sinh hoạt Vui vẻ.
Bất tri bất giác đi ngang qua Đại Vương Phủ, hắn do dự một chút, cuối cùng vân không có dừng lại.
Lúc trước đối phương dùng Vong Ưu Mê Điệt Hương, sự tình trôi qua thì để nó trôi qua. Lại nói lúc này Mạnh Thiền đang ở trên lầu các ngẩn người, tuy bây giờ đã ra ngục, nhưng Đại Vương Phủ sớm xưa đâu bằng nay, chỉ còn lại mấy người hâu mà thôi, nhìn Vương phủ ngày xưa đèn đuốc sáng trưng, bây giờ vắng ngắt, nàng không nhịn được thở dài, chỉ cảm thấy nhân sinh u ám, tựa hồ sống sót cũng không có ý nghĩa gì.
Đang muốn quay người trở về phòng, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, nàng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Trong lòng nàng run lên, tâm vốn như tro tàn phanh phanh nhảy lên, nàng chỉ do dự chốc lát, sau đó xách váy chạy ra ngoài.
Vừa vặn gặp được Đại Vương say khướt trong sân, thấy nàng chạy ra ngoài, nhịn không được hỏi thăm.
- Muộn như vậy ngươi đi nơi nào? Có thể nhặt về một cái mạng, lại thêm ở trong đại lao vạch mặt, hắn tự nhiên đoán được phát sinh cái gì, sau khi ra ngoài song phương đều rất ăn ý không nhắc lại.
Hai người ở trong vương phủ, nhưng ngày thường rất khó nhìn thấy, dường như người xa lạ quen thuộc nhất.
- Ta đi tìm bằng hữu tâm sự.
Mạnh Thiền thuận miệng nói, chạy đến cửa chính bỗng nhiên dừng lại.
- Tối nay ta ở nhà bằng hữu, không trở vê.
Sau đó mở cửa rời đi.
Đại Vương uống một hơi cạn sạch, khóe miệng cười tự giễu.
- Bằng hữu, hiện tại Đại Vương Phủ và Mạnh gia như thế, ai còn dám làm bằng hữu của ngươi? Tuy hắn không tính thông minh, nhưng lại không ngốc, đặc biệt là trải qua lần đại biến này, cả người tựa hồ ngộ ra rất nhiều.
Lấy tính tình của Thiền nhi, làm sao có thể giải thích với hắn nhiều như vậy, làm như thế chỉ chứng minh nàng chột dạ.
Hắn nắm chặt ly rượu, ngón tay nổi gân xanh, bất quá cuối cùng chán nản thở dài, hắn rõ ràng cái mạng này của mình có thể bảo vệ là nhờ Thiền nhi, hắn có tư cách gì trách nàng.
- Ngươi nhẹ chút, Thiền nhi rất sợ đau.
Hắn nói một mình, cũng không biết đang nói chuyện với ai, sau đó bưng rượu lên uống, hắn vốn đã hơi say, rất nhanh liền triệt để say, bầu rượu từ trong tay trượt xuống rơi ở trên mặt đất, trong đình viện chỉ còn lại tiếng ngáy nặng nề.
Lại nói Tổ An đi vào một ngõ hẻm yên lặng, bỗng nhiên xoay người.
- Đi ra đi, theo lâu như vậy làm gì.
Rất nhanh bóng người Mạnh Thiền xuất hiện ở góc cua, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập vẻ xấu hổ cùng tâm thần bất định.
- Vì sao Vương phi theo ta?
Tổ An trầm giọng nói, tuy hai người trải qua một đêm điên cuồng, nhưng lần đó đối phương chủ động sử dụng Vong Ưu Mê Điệt Hương, hẳn đã quên sạch, bây giờ trong thị giác của nàng, mình là cừu nhân hại nàng cửa nát nhà tan, cho nên ngữ khí của hắn cố ý cứng nhắc.
Mạnh Thiền muốn nói lại thôi, cuối cùng lại phát hiện không biết nên nói cái gì. Ở trong thị giác của đối phương, mình không biết sự tình đêm đó, nếu như nói ra, hắn có thể cảm thấy ta tâm cơ quá nhiều, sinh lòng căm ghét không?
Thấy nàng không nói lời nào, Tổ An quay người muốn rời khỏi, quan hệ của hai người thực quá đặc thù, tốt nhất đừng có gặp nhau gì cho thỏa đáng.
Đúng lúc này, góc đường bỗng nhiên truyền đến tiếng huýt sáo ngả ngớn.
-U, đây là tiểu nương tử nhà ai, sao nửa đêm một người chạy đến nơi đây.
Nguyên lai là mấy khách giang hồ uống say khướt đi ngang qua, nhìn thấy Mạnh Thiền, nhất thời trong mắt tỏa sáng.
Bọn họ bình thường nơi nào thấy qua nữ nhân đẹp như vậy, đặc biệt là trên người nàng có cảm giác cao quý bẩm sinh, không hợp mảnh khu vực này, đối với những người cấp thấp như bọn hắn là có dụ hoặc không cách nào kháng cự.
Tổ An đang đi xa nhướng mày, vừa rồi vì hất nàng, cố ý bảy rẽ tám chuyển, kết quả chạy đến thành Bắc, trị an bên này tự nhiên kém xa phụ cận Vương phủ, thường xuất hiện du côn đánh nhau, trộm Cướp...
Một vài nơi hẻo lánh còn trở thành chỗ giết người cướp của, giao dịch bất hợp phát...
Bất quá Tổ An cũng không nguyện ý phản ứng, Mạnh Thiền không chỉ là Vương phi, còn là thiên tài nổi danh, lấy †u vi của nàng, đối phó mấy gia hỏa kia chỉ tiện tay mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, Mạnh Thiền chỉ co lại trong góc, không có xuất thủ, thậm chí không nói gì, chỉ lộ ra thần sắc sợ hãi. Nhưng nàng càng như vậy, càng kích phát hung tính của những người kia.
Không biết là phu nhân của đại gia tộc nào trong thành không cẩn thận lạc đường đi tới nơi này, ngày bình thường đại môn không ra nhị môn không bước, không có kinh nghiệm cùng sức tự vệ.