Chương 3710: Tuổi nhỏ không biết phú bà tốt
Chương 3710: Tuổi nhỏ không biết phú bà tốtChương 3710: Tuổi nhỏ không biết phú bà tốt
- Đương nhiên, ta cần gì phải giả mạo ngươi?
Tuy Tần Vãn Như nói như vậy, nhưng trong lòng thì khế động, như thế ý kiến hay.
Nếu tiểu tử kia biết rõ là ta, cùng ta có cái gì để trò chuyện, giả Tiểu Chiêu cùng hắn trò chuyện mới có ý tứ nha, đến thời điểm nhìn xem tiểu tử này bình thường dùng hoa ngôn xảo ngữ gì lừa gạt nữ nhỉ của ta, hừ!
Lại nói Tổ An một đường trở lại Ngọc Tuyền Sơn, đi tìm Trịnh Đán trước, phát hiện nàng đang cùng Tạ Đạo Uẩn miêu tả cái gì đấy.
Tổ An không vội đi quấy rầy các nàng, mà dựa vào cửa yên tĩnh nhìn xem. Không thể không nói, hai mỹ thiếu nữ hết sức chuyên chú nghiên cứu học vấn, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Trên người Tạ Đạo Uẩn tự mang khí tức thư quyển, Trịnh Đán thì khí tức giang hồ càng nặng, nhưng ở chỗ này học một đoạn thời gian, cả người cũng biến thành nhã nhặn thục nữ.
Lúc này hai nữ rốt cục phát giác được dị thường, nhìn thấy hắn ở nơi đó, không khỏi giận trách.
- Đến sao không nói chuyện.
- Thấy các ngươi chăm chú, nên không tiện quấy rầy.
Tổ An cảm khái vừa rồi giống như trở lại thư viện kiếp trước, nhìn nữ học bá nghiên cứu thảo luận vấn đề, bất quá hai người trước mắt đẹp hơn những nữ sinh năm đó rất nhiều.
- Vừa rồi có phù văn khó vẽ, ta mới thỉnh giáo sư tỷ.
Trịnh Đán vừa cười vừa nói.
- Sư tỷ thật sự là người đẹp lại thiện tâm, trải qua nàng giải thích, rất nhiều nghi hoặc của ta được giải quyết dễ dàng.
- Sư muội thiên tư thông minh, ở phù văn chỉ đạo tiến cảnh còn nhanh hơn †a năm đó.
Tạ Đạo Uẩn có chút ngại ngùng đáp.
- Năm đó sư tỷ là một người tìm tòi, hiện tại ta có thể thỉnh giáo ngươi, cái này gọi đứng trên vai người khổng lồ.
Trịnh Đán nắm tay nàng, thực tình cảm kích nói.
- Sư muội thường xuyên đặt câu hỏi đều là trước kia ta không nghĩ tới, nghiên cứu thảo luận với ngươi, ta cũng được ích lợi không nhỏ.
Tạ Đạo Uẩn đáp.
Nhìn hai người cảm tạ đến cảm tạ đi, Tổ An buồn cười.
- Được rồi, các ngươi đừng thương nghiệp nâng lẫn nhau nữa, các ngươi đều là thiên tài của phù văn chỉ đạo, hơn nữa còn hỗ trợ lẫn nhau, là điển hình trong học viện, lần sau tìm cơ hội đăng sự tích của các ngươi lên tạp chí của học viện, để tất cả mọi người học tập các ngươi.
- Không muốn!
Hai nữ trăm miệng một lời, nếu thật như thế, thì quá mất mặt.
Tổ An cười ha ha, hắn vốn chỉ cố ý đùa hai người, lúc này mới lấy ra hai ngọc giản truyền tin.
- Cái này đưa cho các ngươi...
Nghe hắn giải thích cùng cách dùng, hai nữ nhất thời yêu thích không buông †ay, muốn cùng hắn nói cái gì, nhưng lại cố ky bên cạnh còn có người khác.
- Nguyên lai trước đó Tổ đại ca và sư thúc đang bận làm cái này.
Tạ Đạo Uẩn giật mình, đoạn thời gian trước nàng nhiều lần muốn đi tìm đối phương, kết quả không gặp được người, lúc đó trong lòng còn u oán.
Bây giờ biết đối phương đang chế tạo đồ vật trọng yếu như vậy, nhất thời kiểm điểm mình không hiểu chuyện.
Trong khoảng thời gian này Trịnh Đán chuyên tâm tu luyện, không chút phân tâm, nhìn ngọc giản này bỗng nhiên trong lòng hơi động.
- Ta có thể sử dụng ngọc giản này nói chuyện phiếm với sư muội không?
Tổ An. - Các ngươi mỗi ngày đều ở nơi này tu luyện, cần gì phải dùng cái này nói chuyện phiếm.
- Luôn có thời điểm không cùng một chỗ nha, ta cũng không thể mỗi lần có vấn đề đều tìm được sư tỷ, có ngọc giản này có thể trước gửi vấn đề cho nàng, lúc nàng rảnh rỗi sẽ giải đáp nghi hoặc, miễn cho quấy rầy nàng tu hành.
Trịnh Đán nói.
- Lại nói, giữa nữ hài tử có rất nhiều lời có thể trò chuyện.
Tạ Đạo Uẩn cũng hé miệng cười nói.
- Đúng thế, nhìn nguyên lý của ngọc giản, hẳn có thể nói chuyện phiếm lẫn nhau.
Tổ An bất đắc dĩ, đành phải dạy các nàng làm sao thêm hảo hữu, đồng thời cảnh cáo các nàng không thể tùy ý thêm người khác.
- Yên tâm đi, chúng ta cũng sẽ không đi thêm nam nhân, nhiều lắm thì tỷ muội lẫn nhau trò chuyện thường ngày mà thôi.
Trịnh Đán cười híp mắt nói.
- Lại nói, người khác cũng không có ngọc giản này để cho chúng ta thêm nha, ngươi lo lắng thứ gì.
Tổ An nghĩ thầm ta là lo lắng cái này a, giữa các ngươi thêm hảo hữu lẫn nhau, đến thời điểm rất nhiều chuyện lộ ra, ta sẽ xong đời.
Đáng tiếc lời này lại không thể nói rõ cho các nàng, chỉ có thể dặn dò.
- Này ngọc giản trân quý, số lượng không nhiều, các ngươi tuyệt đối đừng cầm ra khoe khoang, bằng không bị người khác biết, ta sẽ khó làm người. - Trân quý như vậy sao, vậy ta không muốn, ngươi cầm đi cho người càng cần đi.
Tạ Đạo Uẩn giật mình, vội vàng trả ngọc giản về.
Tổ An.
Trịnh Đán cười khúc khích.
- Sư tỷ khờ của ta, ngươi là thuộc về người cần nha, hắn khẳng định phải cho ngươi một phần.
Tạ Đạo Uẩn đỏ mặt, trái tim phanh phanh nhảy lên, nghĩ thầm câu nói này của nàng có ý gì, chẳng lẽ...