Rơi vào đường cùng, nàng đành phải hiện thân, tiếp tục thay thế thân phận tân nương, cứu sư phụ là sự tình trọng yếu nhất, về phần hắn, nghĩ đến A Tổ sẽ lý giải, dù sao cũng không phải thật bái đường thành thân.
Lúc này hộ vệ đã mở rèm, bên trong quả nhiên là Thiên Ma Tông Phan Xảo Xảo.
Người xung quanh mộng bức, Phan Xảo Xảo và Thánh Nữ xưa nay không phải bất hòa sao, sao lần này lại giống như tỷ muội, còn vì nàng đưa tánh mạng?
Chẳng lẽ những năm này các nàng diễn cho ngoại nhân nhìn?
Nhưng diễn kỹ này không khỏi quá tốt rồi.
Bất quá tuy việc này kỳ quái, nhưng mọi người không có tìm kiếm ngọn nguồn.
Mọi người vẫn cao hứng chiếm đa số, dù sao bây giờ Thánh Nữ bình yên vô sự.
Còn Phan Xảo Xảo, tuy ngày thường cũng có vài người theo đuổi, nhưng so với Thu Hồng Lệ thì nhân khí kém một mảng lớn.
Chỉ có những thị vệ vốn phụ trách công tác hộ tống thì chấn kinh, bởi vì bọn hắn còn có một nhiệm vụ là coi chừng Thu Hồng Lệ.
Đối phương rời đi lúc nào, bọn họ lại không biết!
Nghĩ đến nhất định là tiện nhân Phan Xảo Xảo này cùng nàng nội ứng ngoại hợp, giúp nàng chạy đi.
Chẳng qua nếu Thánh Nữ thật bị giết, bọn họ càng không có quả ngon để ăn, hiện tại xem ra kết quả là tốt.
Rất nhanh mọi người khiêng thi thể Phan Xảo Xảo ra, lần nữa tìm kiệu hoa để Thu Hồng Lệ ngồi lên.
Việc cấp bách là an toàn đưa Thánh Nữ đến hiện trường hôn lễ, về phần chuyện khác, đằng sau lại cẩn thận bẩm báo lên trên.
Lại nói một bên khác, thích khách kia thân hình như điện, rẽ trái lượn phải trên các kiến trúc, một đường tiện tay ném cái mũ, mặt nạ, áo khoác… vào trong góc, rất nhanh biến thành một đệ tử Ma Giáo bình thường.
Khóe môi hắn hơi giương lên, hiển nhiên rất hài lòng hành động ám sát lần này.
Bỗng nhiên thân hình hắn run lên, ngẩng đầu nhìn một nam tử cách đó không xa.
Tổ An cũng đang đánh giá hắn.
- Vừa rồi kiếm của huynh đài thật nhanh.
Thích khách này còn có chút thanh tú, mặt trắng xám như quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, nhưng không phải Ám Dạ Tinh Linh, mà là nhân loại thuần túy.
Vừa rồi phát sinh sự tình như thế, hắn cũng nghe tin chạy đến, mặc dù tốc độ của thích khách này nhanh, lại có thể nhanh hơn được hắn?
Vốn hắn dự định lặng lẽ theo dõi đối phương, nhìn xem có thể sờ được manh mối của U Ảnh Lâu hay không.
U Ảnh Lâu thực quá thần bí, ngay cả Tú Y Sứ Giả cũng không biết nhiều.
Ai ngờ theo dõi nửa ngày, phát hiện hắn không có đi cứ điểm bí mật của U Ảnh Lâu gì, ngược lại còn đổi trang phục, giả thành đệ tử Ma giáo phổ thông.
Hắn không có nhiều thời gian lãng phí ở trên người đối phương như vậy, dứt khoát hiện thân gặp nhau.
- Ngươi theo ta bao lâu?
Thích khách kia hỏi như vậy chỉ vì mê hoặc đối phương mà thôi, vừa dứt lời, thân hình hắn như điện, chớp mắt liền xuất hiện ở trước người Tổ An, một thanh kiếm dài nhỏ không biết lúc nào đã rút ra, đâm tới mi tâm của Tổ An.
Vừa rồi hai cao thủ Âm Dương Đạo, cũng bị một kiếm này của hắn cướp đi tánh mạng, thậm chí ngay cả vũ khí cũng không kịp rút ra.
Chỉ bất quá bây giờ đồng tử của thích khách kia lại co rút, bởi vì khoái kiếm của mình dừng lại, bị hai ngón tay nhẹ như không có vật gì kẹp lấy.
Nếu như bình thường, có ai dám khinh thường kẹp kiếm của hắn như thế, lấy kiếm khí kia, cam đoan có thể trực tiếp cắt đứt hai ngón tay, sau đó trường kiếm thuận thế xuyên não.
Nhưng lúc này vô luận hắn ra sức như thế nào, kiếm trong tay cũng không thể tiến lên.
Trong lòng hắn hoảng hốt, rất quả quyết quăng kiếm bay ngược về sau, thân là thích khách, hắn luôn khịt mũi coi thường sự tình kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Làm thích khách, trọng yếu nhất là bảo vệ mạng mình, mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
Kiếm mặc dù trọng yếu, nhưng so với tính mạng, lại tính được cái gì.
Có lẽ là người đối diện kia mang đến áp lực khủng bố, hắn cho tới bây giờ không cảm thấy mình nhanh như vậy, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi đâm giết Thánh Nữ.
Dù như thế, hắn vẫn không dám buông lỏng, đồng thời còn vẩy độc phấn, kích phát tất cả pháp khí mà những năm này tích lũy.
Chỉ cần cho hắn một tức, là hắn có thể biến mất ở trong ngõ nhỏ, đến thời điểm thay hình đổi dạng lẫn vào trong đám người, đối phương không có khả năng lại phát hiện hắn.
Có điều đột nhiên thân hình hắn run lên, ánh mắt hoảng sợ, hắn bị người điểm trúng huyệt đạo.
Người này đến cùng là quái vật kinh khủng gì, vì sao tu vi nghịch thiên như vậy?
Tổ An thu hồi ngón tay, lần nữa đến trước mặt hắn.
- Chỉ là có vài lời hỏi ngươi, không cần chạy nhanh như vậy.
Vừa rồi đối phương bày ra thực lực, hoàn toàn không thua những đệ tử thủ tịch ở trên Tử Sơn, nhìn tuổi của hắn, tựa hồ còn không lớn bằng mấy đệ tử thủ tịch kia, lại có tu vi như thế, U Ảnh Lâu quả nhiên thâm bất khả trắc.