- Trầm huynh đệ, Hoa huynh đệ, các ngươi tính toán như thế nào?
Thiên Địa Tôn Giả cười híp mắt nói.
- Mọi người hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.
Nói xong cũng chuyển qua trận doanh bên cạnh hắn.
Sắc mặt Tiêu Dao Tôn Giả âm tình biến hóa, cái đồ hèn nhát này, vậy mà không chút do dự chọn phe, vốn mọi người ở cùng nhau mà nói, nói không chừng còn có lực đánh một trận.
Tình hình bây giờ, hắn rõ ràng đã mất đại thế, coi như hắn đứng bên Vân Gian Nguyệt cũng vô bổ, ngược lại sẽ làm Tiêu Dao Đạo hủy diệt.
Nhìn hai người bọn họ đứng ở bên mình, Lô Tán Nguyên lộ ra nụ cười hài lòng.
Bốn đại Tôn Giả, ba cái đã đến bên hắn, phế vật Phòng Trung Hạc còn đang chơi cây.
- Sư phụ!
Lý Phi Khanh hoảng sợ nói, hắn không nghĩ tới sư phụ cũng đầu nhập vào Lô Tán Nguyên.
Thần sắc Tiêu Dao Tôn Giả bình tĩnh.
- Phi Khanh, mau tới đây.
Lý Phi Khanh hô hấp dồn dập, cuối cùng trầm giọng nói.
- Sư phụ, ngày thường ngài dạy ta ra nước bùn mà không nhiễm, Tiêu Dao Đạo bản chất vốn cao khiết, lần này đồ nhi không dám gật bừa.
Nói xong đứng ở một bên khác.
Thần sắc của Thu Hồng Lệ có chút phức tạp.
- Lý sư huynh, ngươi không cần như thế.
Lý Phi Khanh lắc đầu.
- Thánh Nữ, cử động lần này của Lý mỗ không phải vì ngươi, mà là vì Vân giáo chủ, Lý mỗ không phải thế hệ phản chủ cầu vinh.
- Nghịch đồ!
Tiêu Dao Tôn Giả lúng túng nhìn Lô Tán Nguyên.
- Lô giáo chủ, tiểu hài tử không hiểu chuyện, mong ngài...
- Người trẻ tuổi chắc chắn sẽ có lúc xúc động, bị ngăn trở vài lần sẽ khôn ra.
Thần sắc Lô Tán Nguyên lạnh lùng.
Tiêu Dao Tôn Giả thở dài, bộ dáng vốn phong độ nhẹ nhàng dường như già đi 10 tuổi.
Đúng lúc này, Quỷ Ẩn Tông Xích Phục Tử lại đi về phía Vân Gian Nguyệt, thần sắc bình tĩnh nói.
- Phi Khanh nói hay lắm, lão phu cũng chỉ biết Thánh Giáo xưa nay lấy Vân giáo chủ cầm đầu, không làm được sự tình phản bội!
Thần sắc Thu Hồng Lệ kích động.
- Sư bá!
Không nghĩ tới đến giờ phút này, trong bốn đại Tôn Giả, lại là Xích Phục Tử ngày thường không tranh quyền thế nguyện ý lưu ở bên người sư phụ.
Lúc này Hồ Bàn Tử cũng cười ha ha.
- Họ Hồ ta ngày thường không có truy cầu gì, bây giờ Mạc Kim Đạo chỉ còn mình ta cô đơn, coi như đầu nhập vào Lô giáo chủ, cũng không cách nào hưng vượng phát đạt, còn không bằng theo Vân giáo chủ, hoàn lại ân tình của nàng năm đó.
Hắn đi tới trước người Tổ An chắp tay.
- Vân giáo chủ, ngài sẽ không ghét bỏ tu vi của Hồ Bàn Tử kéo chân sau của ngài chứ.
Tổ An khẽ giật mình, không nghĩ tới gia hỏa này lại có thiết cốt như thế.
- Đương nhiên sẽ không.
Hồ Bàn Tử đứng ở phía sau nàng, sắc mặt lại u sầu, trong lòng không ngừng nói thầm.
- Hết hết, lần này dòng độc đinh của Mạc Kim Đạo chết sạch, ai, ngươi xúc động cái gì chứ.
Bất quá có mấy người vốn do dự, lại có một ít theo đứng qua.
Trong ma giáo cũng không thiếu nam nhi nhiệt huyết, biết rõ bây giờ lựa chọn như vậy, chỉ sợ dữ nhiều lành ít, nhưng trong lòng mỗi người đều có một giới hạn.
Chỉ bất quá lực lượng song phương cách xa, những giáo chúng trong đại điện, ước chừng có hai thành người tới bên Vân Gian Nguyệt, bên Lô Tán Nguyên chiếm đến tám thành!
Sắc mặt Lô Tán Nguyên có chút khó coi, không nghĩ đến ở dưới tình thế như vậy, lại còn có hai thành người nguyện ý đi theo Vân Gian Nguyệt.
Hắn lạnh lùng nói:
- Tự tìm đường chết!
Tổ An nhìn xung quanh một chút:
- Các vị đều là đệ tử Thánh Giáo, nếu bởi vì cá nhân tư dục tạo thành trong giáo tự giết lẫn nhau, có thể nói người thân đau đớn kẻ thù sung sướng, Lô Tán Nguyên, ngươi đã muốn làm giáo chủ, thì không cần liên luỵ người khác, không bằng hai người chúng ta quyết đấu một trận, người thắng làm vua người thua làm giặc.
Mọi người âm thầm gật đầu, thậm chí ngay cả tám thành người đầu nhập vào Lô Tán Nguyên, không ít người cũng dâng lên cảm giác xấu hổ.
Vân giáo chủ đến loại thời điểm này còn suy nghĩ vì bọn hắn, thực sự khiến người ta xấu hổ.
Nói thật, trừ số ít bè lũ ngoan cố, đại bộ phận người lựa chọn Lô Tán Nguyên là bị tình thế bức bách, tự nhiên không muốn quyết đấu sinh tử.
Thấy mọi người lấy ánh mắt chờ mong nhìn mình, Lô Tán Nguyên không nhúc nhích chút nào:
- Vân sư tỷ, vốn cho rằng ngươi là nhân vật, hiện tại xem ra tuyệt đối không quang minh lỗi lạc nha, bây giờ bên các ngươi nhân số nhiều lắm chỉ chiếm hai thành, bên chúng ta có tám thành, chớ nói chi xung quanh hoàn toàn là tinh binh cường tướng của ta, loại tình huống này ngươi cùng ta nói công bình quyết đấu?
Hắn cũng lười nói nhiều, lo lắng nàng lại chỉnh ra cái gì dao động quân tâm, vì vậy vung tay lên.
Những cung thủ ở xung quanh kia nhận được mệnh lệnh, ào ào buông dây cung, mũi tên như mưa, cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt đám người Vân Gian Nguyệt.