Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3791 - Chương 3791: Gặp Lại

Chương 3791: Gặp lại Chương 3791: Gặp lại

Lại thêm vừa rồi đại loạn, cao tầng như Lô Tán Nguyên, Xích Phục Tử, cùng với tâm phúc của bọn họ đều chết, ngay cả Phòng Long tránh thoát nguy cơ, đằng sau cũng như phụ thân bị Ma Trùng ngược sát, rất nhiều chức vị để trống, người người đều có nhiệt tình phấn đấu.

Cả đám đều rất bội phục Thu Hồng Lệ xử trí công bằng, nghĩ thầm Thánh Nữ giống như thần tiên, tương lai nhất định là giáo chủ đời tiếp theo, ở đâu là cóc ghẻ như Phòng Long có thể nhúng chàm.

Tổ An rời Âm Dương Đạo, rất nhanh khôi phục dung mạo của mình, ném hai quả lê trước ngực, cả người nhất thời sảng khoái tinh thần.

Thần niệm của hắn bao trùm toàn bộ Cừu Trì, rất nhanh phát hiện tung tích của Trương Tử Đồng.

Suy nghĩ một chút, hắn đeo mặt nạ Tú Y Sứ Giả lên, thân hình bay lượn, rất nhanh liền tới phụ cận nàng, nơi đây là một biệt viện vắng vẻ, nhìn hoang vu cổ lão, tựa hồ vứt bỏ thật lâu.

Nhìn thấy hắn đến, Trương Tử Đồng từ trên cây nhảy xuống, trên mặt tràn ngập sợ hãi lẫn vui mừng, bất quá nhìn trang phục của hắn thì hơi nghi hoặc.

- Đại nhân ngươi rốt cục đến, a, không cần giả trang thành người kia chứ?

Tổ An ân một tiếng.

- Không cần.

Trương Tử Đồng muốn nói lại thôi, ở tổng đàn Ma giáo lấy thân phận Tú Y Sứ Giả công nhiên hoạt động, đại nhân thật lớn gan, nếu bị Ma giáo phát hiện, chỉ sợ hai người tai kiếp khó thoát.

- Vừa rồi bên Âm Dương Đạo tựa hồ phát sinh đại sự, các loại dư âm chiến đấu khủng bố truyền đến, ta lo lắng đại nhân bị vây ở bên trong, nhưng không dám vi phạm mệnh lệnh rời khỏi nơi này.

- Ngươi làm rất tốt.

Tổ An gật đầu,.

- Là giấu ở chỗ này?

Trương Tử Đồng ân một tiếng.

- Trước đó ta dựa theo mệnh lệnh của ngài, quả nhiên phát hiện Lô Tán Nguyên phái đệ tử thân truyền Đinh Hạ đi kiểm chứng, ta một đường đi theo hắn tới nơi này, nhìn hắn ở chỗ đó bồi hồi kiểm tra rất lâu, mới buông lỏng một hơi rời đi.

Tổ An đi tới trước mặt bức tường nàng nói, loại bức tường Tứ Hợp Viện thường thấy, khác biệt duy nhất là vách tường bóng loáng, dường như một loại ngọc thạch nào đó làm thành, thậm chí có thể ở bên trong nhìn thấy bóng ảnh của mình, nếu đánh bóng chút, thì không khác gì tấm gương.

Hắn liếc nhìn một vòng, khóe miệng dần dần hiện ra nụ cười.

- Thì ra là thế!

Lúc này Trương Tử Đồng không hiểu ra sao, nhìn thấy nụ cười của hắn thì nhịn không được hỏi thăm.

- Xảy ra chuyện gì sao?

- Đằng sau tấm gương này ẩn giấu một không gian, có người ở chỗ này bày xuống thuật pháp che đậy, nghĩ đến hẳn là Xích Phục Tử giở trò quỷ.

Khi Tổ An nói chuyện, ngón tay điểm ra, vài hoa văn ở nơi hẻo lánh chuyển động vị trí.

Ngay sau đó cả vách tường hiện ra quang mang nhấp nhô, rất nhanh quang mang kia theo bố cục xung quanh cải biến, bắt đầu dần dần rút đi.

Vách tường chính diện nhìn không còn giống vách tường, ngược lại nổi lên gợn sóng.

Trương Tử Đồng duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng đụng vào một chút, rất nhanh từng vòng từng vòng gợn sóng tứ tán ra, không khỏi mừng rỡ nói.

- Đại nhân, đằng sau quả nhiên có không gian.

Thấy nàng tò mò như đứa bé, Tổ An có chút buồn cười, nha đầu này cũng không biết làm sao lăn lộn đến vị trí Ngân Bài Tú Y.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Trương Tử Đồng kinh hô, dường như bị vùng không gian kia hút, cả người ngã vào bên trong.

Tổ An biến sắc, trong nháy mắt bắt lấy cánh tay còn lại của nàng, cảm nhận được một lực hút to lớn truyền đến.

Trong lòng hắn hơi động, cái này tựa hồ là lực lượng không gian, không phải có người ở sau lưng ám toán.

Trong chớp mắt, hai người bị hút vào trong bức tường.

Một cảm giác mất trọng lượng truyền đến, hai người đã rơi ở trên mặt đất.

Trương Tử Đồng lảo đảo không có đứng vững, may mắn được Tổ An nắm tay, lúc này mới ổn định thân hình.

- Đa tạ đại nhân.

Cảm nhận được trong lòng bàn tay đối phương truyền đến nhiệt ý, trái tim của Trương Tử Đồng phanh phanh nhảy lên, nghĩ thầm tuy ngày thường đại nhân lãnh đạm, nhưng trong lòng vẫn quan tâm ta, bằng không vừa rồi sẽ không lập tức cứu ta.

- Ngươi sợ?

Phát giác nhịp tim nàng đập không bình thường, Tổ An hơi nghi hoặc.

Trương Tử Đồng vốn muốn nói không sợ, bất quá nghĩ nghĩ, lại có chút ngượng ngùng gật đầu.

- Chưa bao giờ gặp sự tình như vậy, quả thật có chút sợ.

Cứ như vậy, thì có thể quang minh chính đại tiếp tục nắm tay đại nhân.

Đáng tiếc Tổ An không có cho nàng cơ hội, rất tự nhiên buông tay nàng ra.

- Không có gì phải sợ, đi theo đằng sau ta là được.

- Nha.

Trương Tử Đồng không khỏi có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy đối phương ẩn ẩn bảo hộ nàng ở sau lưng, tâm tình nhất thời lại vui vẻ.

Lúc này nàng mới có tâm tư dò xét xung quanh, nhìn thấy kiến trúc phụ cận có cảm giác quen thuộc, không khỏi sững sờ.

- A, chúng ta còn tại nguyên chỗ?

- Dĩ nhiên không phải, hiện tại là thế giới sau bức tường.

Tổ An đi về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment