Trương Tử Đồng vội vàng theo sau.
- A, xác thực có chút không giống, rất nhiều nơi trái ngược vừa rồi, hơn nữa vùng trời này sương mù mông lung, nhìn âm u quỷ dị.
Tổ An dùng Ngọc Tông cảm thụ một chút, xung quanh không có bất kỳ động vật gì sống sót.
Thần niệm của hắn cũng không thể lan ra quá xa, hiển nhiên những sương mù này có tác dụng ngăn trở thần niệm.
Dùng quen thần niệm, bây giờ loại tình huống này dường như biến thành người mù, thật đúng là không quen.
Hai người dọc theo một con đường đá xanh đi tới, phía trên lại là Tứ Hợp Viện, bốn phía đều có một cánh cửa mở, bên trong có đường đá xanh hướng xuống.
- Mấy cái cửa này sao giống như đúc vậy.
Trương Tử Đồng quay đầu nhìn, nhất thời rùng mình.
- Giống như con đường lúc chúng ta đến!
Thanh âm không ngừng vang vọng, càng tăng thêm cảm giác quỷ dị.
Thần sắc Tổ An lại bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước, đi qua đường đá xanh thật dài, hai người phát hiện lại trở về nguyên điểm vừa rồi, bức tường đứng vững ở trước mặt, chỉ bất quá lúc này bên trên không có gợn sóng, hoàn toàn là cục đá cứng rắn.
- Chúng ta không thể quay về!
Thanh âm của Trương Tử Đồng có chút run rẩy, nàng cũng không hiểu mình xảy ra chuyện gì, thường ngày đụng phải những nguy hiểm này, nàng rất có chủ kiến, cũng sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng lúc này ở bên cạnh Thập Nhất đại nhân, nàng dường như biến thành nữ tử yếu đuối, vậy mà sợ hãi.
- Vừa rồi sau khi đi vào, nơi này biến thành bức tường, ngươi không có chú ý tới sao?
Tổ An thuận miệng đáp, đồng thời quan sát địa hình ở bốn phía.
Trương Tử Đồng xấu hổ, mình quả thật có chút chủ quan.
- Vừa rồi chúng ta rõ ràng một mực đi về phía trước, tại sao lại tới đây?
- Rất nhiều trận pháp đều có hiệu quả tương tự, không gian nơi này vặn vẹo, làm người không xác định được phương hướng.
Tổ An vừa giải thích vừa tiếp tục đi về phía trước.
- Có phải quỷ nhảy tường trong truyền thuyết hay không?
Trương Tử Đồng thấy hắn tiếp tục đi lên phía trước, nghi ngờ nói.
- Vừa rồi đi bên này qua, không bằng thử đường khác?
- Quả thật có chút giống quỷ nhảy tường, nhưng nơi này rõ ràng cao minh hơn.
Tổ An đáp.
- Người bình thường gặp sự tình như vậy, sẽ vô ý thức tìm kiếm đường khác, lại không biết như vậy ngược lại rơi vào cục diện đối phương muốn. Tiếp tục đi về phía trước, ta cần cân nhắc trật tự không gian ở nơi này.
Sau đó hắn lại bổ sung.
- Lần này ngươi đi trước?
- A?
Sắc mặt Trương Tử Đồng thoáng cái tái xanh.
Chẳng lẽ đại nhân muốn ta ở phía trước dò đường phát động cơ quan, nàng từng nghe nói trong Tú Y Sứ Giả có một vài thế hệ thủ đoạn độc ác, sẽ để cho cấp dưới dò đường làm pháo hôi.
Bất quá Thập Nhất đại nhân hẳn không phải người như vậy.
Nàng hít sâu một hơi.
- Vâng!
Sau đó mở ra đôi chân dài đi ở phía trước, bất quá không có tư thế hiên ngang như ngày thường, ngược lại bước loạng choạng giống như tiểu thư khuê các chưa hiểu sự đời.
Thấy nàng sợ hãi, Tổ An nhịn không được bật cười.
- Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Lúc này Trương Tử Đồng mới buông lỏng một hơi, cả gan hỏi thăm.
- Vì sao đại nhân cần ta đi ở phía trước?
- Hai nguyên nhân, một là ta cần nhảy ra ngoài cuộc quan sát.
Tổ An cũng không giấu diếm.
- Nhảy ra cục?
Trương Tử Đồng hơi nghi hoặc.
Tổ An giải thích.
- Kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh, ta cần mượn đôi chân dài của ngươi làm vật tham chiếu đến phán đoán tình huống của mảnh không gian này.
- A?
Trương Tử Đồng không ngờ sẽ như vậy, tuy nàng một mực hài lòng đôi chân của mình, nhưng lần thứ nhất biết còn có công dụng như thế.
Thấy thần sắc của đối phương nghiêm túc, Trương Tử Đồng không có nghĩ lung tung, sợ quấy rầy mạch suy nghĩ của hắn.
- Vậy còn một nguyên nhân khác là gì??
- Há, chỉ là ở dưới hoàn cảnh khẩn trương này, thưởng thức một đôi chân dài, làm cho tâm tình vui vẻ, nói không chừng lại càng dễ nghĩ ra phương pháp phá giải.
Tổ An cười nói.
- Đại nhân...
Trương Tử Đồng gắt giọng, nghĩ thầm hắn đang đùa bỡn ta?
- Có phải hiện tại cảm giác không còn khẩn trương như vừa rồi không?
Tổ An nhìn nàng.
- Xác thực nhẹ nhõm hơn không ít.
Trương Tử Đồng nghĩ thầm nguyên lai đại nhân là vì khuyên bảo ta, ta đã nói rồi, người nghiêm túc như đại nhân, làm sao có thể đùa bỡn ta.
Có điều trong lòng nàng lại hơi thất lạc.
Hai người vừa nói vừa cười đi lên một đoạn đường đá xanh thật dài, tới một tiểu viện bốn phía đều là cửa, tiếp tục lựa chọn đi đoạn đường đá xanh trước, không ngoài dự liệu lại trở về chỗ cũ.
Vốn xung quanh càng ngày càng âm u, nhưng Trương Tử Đồng nghĩ đại nhân đang ở phía sau nhìn chằm chằm chân mình, cả người không cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại cảm thấy trên đùi có nhiệt ý truyền đến.
- Thì ra là thế.
Lúc này âm thanh của Tổ An vang lên.
Trương Tử Đồng giật mình.
- Đại nhân nghĩ đến cái gì sao?