Đoạn thời gian trước hắn vào Thậm Hư Tử cải tiến ngọc giản truyền tin, nhưng thủy chung không cách nào giải quyết công năng thời gian thực truyền tin.
Có lúc bình thường, nhưng càng nhiều thời điểm là không thu được tin tức, hai người một mực không rõ ràng đến cùng xảy ra chuyện gì.
- Nha, lại liên hệ được ngươi, còn tưởng ngươi không thu được?
Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được Bích Linh Lung mừng rỡ.
- Vậy ngươi cảm thấy ta mặc như vậy đẹp đẽ, hay mặc cung trang của Hoàng Hậu đẹp đẽ, hoặc lễ phục của Thái Tử Phi trước kia?
- Mặc kệ ngươi mặc quần áo gì cũng đẹp.
- Thôi đi, không có thành ý, nhất định phải chọn một loại, loại nào xinh đẹp nhất?
- Thực ra thời điểm không mặc càng xinh đẹp.
- Chán ghét...
Cách một hồi, trong ngọc giản lại hiện lên tin tức của Bích Linh Lung.
- A Tổ, sao ngươi không chụp ảnh chân dung.
- Còn chưa kịp, hơn nữa cảm thấy không có tất yếu gì.
- Đương nhiên có tất yếu, người ta nhớ ngươi.
Nhìn thấy lời này, trong lòng Tổ An nhất thời ấm áp, vừa rồi mù mịt bị quét sạch sành sanh.
Quá khứ đã là quá khứ, trân quý người trước mắt mới càng trọng yếu.
- Hiện tại chụp một tấm cho ta xem đi, đúng rồi, chụp cả cảnh vật xung quanh.
Tổ An nhìn Trương Tử Đồng ngủ mơ ở xa xa, nhất thời mồ hôi đổ như thác, hóa ra là muốn tra tọa độ.
Hắn tùy tiện chụp một ảnh chân dung, ban đầu là vì nói chuyện càng thêm vui vẻ, mới khai thông công năng ảnh chân dung.
Ân, về sau tuyệt đối không thể khai thông công năng nói chuyện video, bằng không tùy thời bị tra tọa độ, chính là dời tảng đá nện chân mình.
- Hoàn cảnh xung quanh còn rất tốt, nhưng sao cảm giác bố trí này hẳn xuất từ tay nữ tử nhỉ?
Tổ An.
- ...
Giác Quan Thứ Sáu của nữ nhân thực quá kinh khủng, không nghĩ tới chuyện này cũng có thể nhìn ra.
- Ta ở trong Ma Giáo.
Sau đó hắn nói giản lược sự tình lần này cho nàng.
- Không nghĩ tới những yêu ma kia lại xâm lấn đến nội bộ Ma Giáo, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu người bị bọn họ mê hoặc, bất quá những chính sự này trở về chúng ta lại nói, không nên để thời gian trân quý bị những chuyện này quấy rầy.
Tổ An có chút bất đắc dĩ.
- Cái này còn không tính chuyện quan trọng.
- Đương nhiên không tính, cùng ngươi nói chuyện phiếm mới là chuyện quan trọng, tỉ như ngươi nhìn tên mới này của ta như thế nào?
Bích Linh Lung đổi tên thành Linh Lung Xúc Xắc An Hồng Đậu.
Tổ An.
-
Nữ nhân này lại vô sự tự thông, học được lấy nickname.
Hắn rõ ràng đây là lúc đó mình đưa cho đối phương một bài thơ, câu phía dưới là “tương tư tận xương có biết không”, hiển nhiên đối phương mượn cái này biểu đạt lòng nhớ nhung.
- Ta cũng nhớ ngươi.
Tổ An viết xong mấy chữ này, tâm tình cực kỳ ấm áp.
- Không bằng ngươi đổi tên thành “tương tư tận xương có biết không”.
Tổ An.
-
Nói đùa cái gì, nếu đổi thành cái tên này, đến thời điểm cô nương khác nhìn thấy, mình giải thích thế nào?
Vừa làm ra Tu La Tràng, thực không muốn lại làm ra một đống lớn.
- A, tại sao không thấy tin tức, chẳng lẽ lại logout? Xem ra công năng của ngọc giản còn chưa hoàn thiện.
Trong hoàng cung, Bích Linh Lung đang nằm lỳ ở trên giường, tay nâng quai hàm, trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào, nhìn thấy tin tức này, nụ cười nhất thời cứng đờ
- A, logout, ta rõ ràng có thể nhìn thấy tin tức của ngươi.
- A Tổ?
- Ô ô, phá ngọc giản chán ghét, thời điểm quan trọng lại như xe bị tuột xích.
...
Nhìn tin tức truyền đến, Tổ An lau mồ hôi lạnh trên trán, đột nhiên hắn cảm giác ngọc giản này không thể ổn định truyền tin, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Lúc này một ảnh chân dung của thiếu nữ váy da đáng yêu lóe lên, tên là “Ngụy Võ Vung Roi” .
Tổ An.
-
- Tỷ phu tỷ phu, gần đây vừa cùng Ấu Chiêu đánh một trận, đánh cho nàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Sở Hoàn Chiêu hưng phấn nói.
- Chỉ sợ là ngươi bị nàng đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ a?
Tổ An hoài nghi, phải biết Tiểu Chiêu là phế vật tu hành nổi danh, tu vi kém xa Ấu Chiêu.
- Thôi đi, làm sao có khả năng, từ khi ngươi giúp ta đề cao tư chất, gần đây ta tu luyện cảm giác tiến triển cực nhanh, đánh Ấu Chiêu dễ như trở bàn tay.
Tuy không nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhưng Tổ An hoàn toàn có thể tưởng tượng đối phương đắc ý như thế nào.
- Lợi hại như vậy!
Tổ An cũng vui, như vậy rất tốt, hai tỷ muội cạnh tranh, ngược lại có thể xúc tiến tiến độ tu hành lẫn nhau.
- Được rồi, vì sao ngươi lấy cái tên tào lao như vậy?
- Tào lao? Trước kia tỷ phu nói mình sùng bái một người tên Ngụy Vũ Đế, nói binh khí hắn am hiểu nhất là cây roi, vừa vặn ta cũng dùng roi, liền lấy cái tên bá khí này, cảm giác như vậy càng tăng thanh thế, để cho ta tu luyện càng lợi hại. (*Ngụy Vũ Đế = Tào Tháo)