Đôi chân của Mộ Dung Thanh Hà đạp loạn trong không khí, lúc này trái tim nàng phanh phanh nhảy lên.
Vừa rồi Tổ đại ca nói, chẳng lẽ ám chỉ hắn có cảm giác với ta?
Tổ đại ca anh tuấn tiêu sái, tu vi lại cao, một mực là người ta kính nể...
Ai nha, không thể nghĩ tiếp, ta không thể làm việc lỗi với Sở ca ca.
Nhưng vì sao vừa rồi ta lại tiện tay phát ra tin tức kia, tại sao không có công năng thu hồi...
Đến thời điểm Tổ đại ca sẽ nhìn ta như thế nào, sau khi Sở ca ca biết hẳn sẽ rất thất vọng.
Thời điểm nàng xấu hổ đến lăn lộn trên giường, Tổ An ở ngoài vạn dặm nhìn ngọc giản dở khóc dở cười.
Tựa hồ nha đầu này hiểu lầm cái gì, đáng tiếc hắn lại không tiện giải thích, tiểu cô nương dù sao cũng cần sĩ diện nha.
Sau đó hai người rất ăn ý kết thúc đối thoại xấu hổ.
Lúc này một ảnh chân dung khác lóe lên.
- Tổ đại ca, ngươi khỏe không?
Ảnh chân dung là Tang Thiến ôm nữ nhi Tư Tư, nhỏ khả ái, lớn mỹ lệ đoan trang, trên mặt tràn đầy khí chất thiếu phụ mê người.
Tên ngược lại rất bình thường “Tiểu Thiến” .
- Tiểu Thiến, muộn như vậy còn chưa ngủ sao.
- Vừa cho Tư Tư bú sữa xong, đã lên giường.
Bỗng nhiên trong đầu Tổ An hiện ra một hình ảnh, lúc trước có một đêm hắn đoạt thức ăn của nữ nhi, thật sự là một kỷ niệm khó quên.
- Một mình chăm sóc hài tử, vất vả ngươi.
- Không vất vả, rất nhiều người giúp ta, đặc biệt là Đán Đán, nàng giúp ta rất nhiều.
- Gần đây có nhớ ta không?
Cảm giác đối phương có chút câu thúc, Tổ An liền chủ động dẫn đạo.
Trong tiểu viện, Tang Thiến trốn ở trong chăn nhìn thấy tin tức này, gương mặt nhất thời đỏ bừng, ngón tay viết rất nhiều, sau cùng lại xóa hết, chỉ còn lại một chữ.
- Nhớ...
- Vậy gọi hảo lão công nghe xem.
Hai gò má Tang Thiến đỏ rực, vụng trộm quay đầu liếc nhìn sau lưng, sau đó mới như làm tặc nhanh chóng viết.
- Hảo lão công!
Viết xong trực tiếp dán ngọc giản ở trong ngực, sợ bị người nào đó phát hiện.
- Ngoan, hảo lão bà của ta.
Trái tim Tang Thiến sắp nhảy ra cổ họng, nghĩ thầm Tổ đại ca thật to gan.
Bất quá nghĩ đến trước kia ở chung thoải mái, hắn vẫn luôn rất lớn mật, thường xuyên muốn người ta bày ra tư thế xấu hổ.
Lại nói ngọc giản của Tổ An lại có ảnh chân dung sáng lên.
Phía trên là Trịnh Đán khuôn mặt vũ mị, tựa hồ là tự chụp từ trên xuống, còn ẩn ẩn có thể nhìn thấy bộ ngực rung động lòng người.
Thấy nàng lấy nickname “tiểu bẩn nữ”, trong lòng Tổ An nhất thời đậu đen rau muống, những nữ nhân này không có mấy cái bình thường.
- Tổ ca ca, đang làm gì đấy?
- Nhớ ngươi nha.
Thấy nụ cười tự tin của nàng, trong lòng Tổ An không khỏi ấm áp.
- Thôi đi, hơn phân nửa là trêu chọc cô nương khác.
- Nào có, hiện tại đang trêu chọc ngươi.
- Hiện tại ta và Tiểu Thiến ở trong một cái chăn nha.
Tổ An.
- ...
Trong nháy mắt đó, da mặt dày như hắn cũng có chút xấu hổ.
- Thiến Thiến cho rằng ta không biết, một mực đưa lưng về phía ta, thỉnh thoảng có tật giật mình liếc nhìn ta, hừ, cũng không nghĩ ngọc giản tỏa ra ánh sáng nhạt đã bán nàng.
Nhìn thấy tin tức này, Tổ An buông lỏng một hơi, may mắn không phải cô tẩu (gọi chung con gái và con dâu) tụ chung một chỗ đồng thời gửi tin tức, như thế mình không biết rõ tình hình, nói chuyện xác thực sẽ rất nguy hiểm.
- Sao các ngươi lại ngủ chung?
- Ai bảo ngươi không có nhà, người ta cô đơn tịch mịch, chỉ có thể đến tìm Thiến Thiến tạm an ủi bản thân.
Trong đầu Tổ An nhất thời hiện lên hai thiếu nữ núp ở trong một cái chăn, thân thể thanh xuân ôm nhau, nhịp tim nhịn không được tăng tốc mấy phần.
- Có phải đang nghĩ sự tình chát chát gì hay không?
- Không có, ta chính trực vĩ ngạn, làm sao có khả năng nghĩ những thứ này.
- Há, vốn còn nghĩ tìm một cơ hội, giúp ngươi thuyết phục Thiến Thiến chung một chỗ hầu hạ, ngươi đã chính trực vĩ ngạn như thế, vậy thôi.
- Khụ khụ, ta thừa nhận vừa rồi nói chuyện quá lớn tiếng.
Đúng lúc này, tên “tiểu bẩn nữ” đổi thành “Bắc” .
Tổ An kỳ quái.
-
- Tổ ca ca ngươi đổi tên đi.
- Vì sao?
Tổ An đổ mồ hôi như thác, sao hôm nay gặp các cô nương, đều muốn mình và bọn hắn lấy tên người yêu, đây chính là tìm đường chết a, ngàn vạn lần không thể đụng.
- Tổ ca ca, ta là Bắc, ngươi là Thiên, chúng ta cùng một chỗ thì sẽ nghe lời nha.
Tổ An xém chút phun máu mũi, cô nàng này đúng là yêu tinh.
Lúc này một ảnh chân dung tên “Lệnh Nhi” bắt đầu lấp lóe, trên ảnh chân dung, nàng ngồi ngay ngắn ở trước bàn vẽ phù văn, cả người thân eo thẳng tắp, khí chất thư quyển nồng đậm.
- Tổ đại ca, có đó không?
Tổ An nhịn không được bật cười, những cô nương này nói chuyện phiếm, kỹ xảo còn rất không lưu loát, đều như tiểu nam sinh kiếp trước không rành thế sự, chỉ luôn hỏi em ăn cơm chưa, để đề tài không biết triển khai như thế nào.