Bất quá từ trong lời nói của Bích Linh Lung đại khái có thể đoán được, nghĩ đến phe phái Hoàng Hậu khẳng định không nguyện ý để thân tín Liễu gia tới đảm nhiệm chức vị quan trọng này; mà phe phái Thái Hậu cũng không nguyện ý để người Bích gia tới làm.
Sau đó song phương thỏa hiệp, chọn tôn thất Hoàng tộc như Lương Vương, tuy tu vi và mưu trí tương đối bình thường, nhưng thắng ở già đời, cũng có uy vọng nhất định.
Lúc này Liễu Ngưng tựa hồ nhìn ra hắn lo lắng, mở miệng nói.
- Nhiếp Chính Vương không cần phải lo lắng, bên triều đình cũng thương nghị qua, sau khi đưa quân đội đến Yêu tộc, chủ yếu sẽ do ngươi phụ trách chỉ huy, hắn nhiều nhất chỉ có tác dụng giám quân.
Tổ An khẽ gật đầu, như vậy cũng tốt, miễn cho một tướng vô năng mệt chết tam quân.
Còn Lương Vương làm giám quân, hiển nhiên cũng là triều đình thiết trí bảo hiểm, dù sao một chi đại quân xâm nhập biên cảnh Yêu tộc, hắn lại là Nhiếp Chính Vương Yêu tộc, khẳng định cũng lo lắng mình liên hợp Yêu tộc hố chi quân đội này.
Lúc này Bích Linh Lung nói.
- Thế hệ trẻ tuổi của Tần gia tấp nập báo danh, nghĩ đến là muốn lấy lại vinh diệu của gia tộc. Mặt khác không ít đệ tử của học viện cũng rất tích cực, đặc biệt là nghe được tin ngươi ở bên kia, từng cái tranh nhau muốn đi qua cùng ngươi kề vai chiến đấu, ngươi nói chúng ta nên đồng ý hay cự tuyệt??
Tổ An vô ý thức muốn nói hành trình Phong Ấn chi địa rất nguy hiểm, bất quá nghĩ lại, loại sự tình nguy hiểm này binh sĩ gia đình bình thường đều đi, ngược lại những đệ tử gia tộc thân cận ta không đi, ngoại nhân sẽ nghĩ như thế nào? Nói không chừng quân tâm sẽ dao động.
Mặt khác ngọc không mài không thành châu báu, chỉ có trải qua ma luyện, bọn họ trưởng thành mới càng nhanh.
Sau đó hắn trầm giọng nói.
- Nói rõ cho tất cả mọi người nguy hiểm có khả năng gặp phải, nếu những người kia còn kiên trì muốn tới, thì đồng ý bọn họ đến.
Bích Linh Lung gật đầu.
- Ta đã biết.
Liễu Ngưng có chút ngoài ý muốn liếc nhìn nàng, nghĩ thầm nha đầu này bình thường cùng ta vênh váo hung hăng, kết quả ở trước mặt A Tổ lại giống cô vợ nhỏ, chậc chậc chậc, vẫn là A Tổ có biện pháp trị nữ nhân.
Tổ An cùng hai nữ thương nghị một số chi tiết, sau đó kết thúc trò chuyện.
Sau đó lại nỗ lực kết nối Ảnh Âm Kính của Tiểu Yêu Hậu, kết quả từ đầu đến cuối không có đáp lại.
Trong lòng hắn cảm giác nặng nề, mới đầu đối phương có thể là chuyện quá khẩn cấp muốn triệu tập quân đội tiến đến trợ giúp Phong Ấn chi địa, cho nên không rảnh liên hệ hắn, nhưng bây giờ mình kêu gọi, nàng ngay cả thời gian nghe cũng không có sao?
Chỉ có thể chứng minh, hoặc là bên kia tình thế quá nguy cấp, hoặc là... nàng đã xảy ra chuyện.
Trước đó Ảnh Âm Kính của Vân Gian Nguyệt cũng không liên lạc được, nếu không phải mình kịp thời đuổi tới, chỉ sợ nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.
Bên Tiểu Yêu Hậu... hi vọng tới kịp!
Hắn toàn lực thôi động Phong Hỏa Luân, không tiếc lấy nguyên khí phối hợp, tốc độ lần nữa tăng vọt bốn thành.
Cứ như vậy không biết ngày đêm, không chút nghỉ ngơi, hắn đi ngang qua lãnh địa Xà tộc, muốn xuống hỏi thăm tình huống.
Không ngoài dự liệu, Ngọc Yên La không có ở nơi này, nghe trưởng lão Xà tộc nói, trước đó không lâu Tiểu Yêu Hậu hiệu triệu cao thủ các tộc trợ giúp Phong Ấn chi địa, tộc trưởng hưởng ứng, chỉ huy cao thủ trong tộc, còn có Tiểu Bạch, Tiểu Thanh… lao tới Phong Ấn chi địa.
Ngay cả Ngọc Yên La cũng đi...
Tổ An dùng Ảnh Âm Kính nỗ lực liên hệ Ngọc Yên La, phát hiện cũng không liên lạc được, trong lòng càng lo lắng.
Không để ý Xà tộc nhiệt tình giữ lại, ngay cả trà cũng không kịp uống, lần nữa đạp vào hành trình.
Lại bay một đoạn thời gian, nhìn vương cung quen thuộc phía dưới, trong lúc nhất thời Tổ An có chút hoảng hốt.
Nguyên lai đã đến Thanh Khâu quốc, nơi này đều là hồ ly tinh, lúc trước cùng Thanh Khâu quốc chủ Đồ Sơn Vũ ân ái, cũng là một kỷ niệm khó quên.
Đúng lúc này, một con chim lớn từ vương cung phía dưới bay lên, bên trên chở một nữ tử uyển chuyển, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, sợi tóc theo gió tung bay, còn có váy dài màu xanh nhạt lộ ra cả người thanh thuần, nhưng con ngươi kia lại câu hồn đoạt phách, lại thêm cái đuôi như nhung lắc lư sau lưng, khí chất thanh thuần cùng mê hoặc hoàn mỹ dung hợp.
- Không biết là vị tiền bối nào giá lâm... Nhiếp Chính Vương!
Vốn Đồ Sơn Vũ còn có chút nơm nớp lo sợ, bất quá thấy rõ hình dạng của đối phương, cả người nhất thời vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Tổ An vẫy tay, một cỗ nhu lực ôm nàng vào lòng.
- Đã lâu không gặp!
Đồ Sơn Vũ nhón chân lên, trực tiếp hôn môi hắn.
Nụ hôn nhiệt tình lại có chút không lưu loát, lại thêm trên người Thanh Khâu tộc có dị hương đặc biệt, cảm nhận được bầu vú to tròn mềm mại… làm dục hỏa của Tổ An xém chút nhen nhóm.
Có điều hắn rõ ràng chính sự quan trọng, lập tức tập trung ý chí.