Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3820 - Chương 3820: Toàn Quân Bị Diệt

Chương 3820: Toàn quân bị diệt Chương 3820: Toàn quân bị diệt

Mấy người kia chính là Ma tộc Tác Luân quận chúa cùng với thân vệ của nàng.

Lúc này một thân vệ bị trọng thương nhìn thấy Tổ An cách nơi này còn một chút thời gian, hắn thản nhiên cười một tiếng, sau đó kết thủ ấn phức tạp, trong miệng phun ra ký tự rườm rà.

Lúc này Tác Luân quận chúa rốt cục phát hiện hắn dị thường, vội vàng kêu lên.

- A Khoan, không được!

Nhưng thị vệ kia đã hoàn thành khẩu quyết, cả người bộc phát tử mang, từng đạo quang tuyến tử sắc bắn ra xung quanh, xuyên thủng yêu ma tới gần.

Chỉ là cả người hắn cũng bị rút khô sinh cơ, chán nản ngã trên mặt đất.

Lúc này Tổ An đã đuổi tới, đánh lui yêu ma còn lại, tất cả mọi người mệt mỏi ngồi dưới đất, rốt cuộc nâng không nổi một chút khí lực.

Tác Luân quận chúa thì chạy đến bên người thân vệ kia.

- A Khoan, sao ngươi ngốc như vậy?

Khuôn mặt thân vệ kia trắng xám.

- Quận chúa, ta bị thương quá nặng, đã không sống được, còn không bằng thiêu đốt chút sinh mạng cuối cùng để bảo vệ ngươi một lát.

Tác Luân quận chúa khóc không thành tiếng.

- A Khoan, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, ta nhất định giúp ngươi thực hiện.

Từ khi rơi vào tình thế nguy hiểm, A Khoan tác chiến dũng mãnh nhất, thương tổn trên người là vì cứu nàng mới bị.

Thân vệ lắc đầu.

- Ta là cô nhi, một thân một mình cũng không có lo lắng gì, thật muốn có tâm nguyện gì mà nói...

Hắn nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Tác Luân quận chúa, dù suy yếu không gì sánh được, nhưng vẫn cảm giác được hắn ngượng ngùng.

- Ta có thể ôm... quận chúa một cái không?

Còn chưa nói xong, Tác Luân đã ôm lấy hắn, khóc lên thành tiếng.

Những thị vệ ở xung quanh nhìn một màn này, lại không có chút ghen ghét, ngược lại trong ánh mắt tràn ngập bi thương.

A Khoan và quận chúa cùng nhau lớn lên, trình độ nào đó thậm chí có thể nói thanh mai trúc mã.

Mặc dù hắn tận lực ẩn tàng, tự cho rằng giấu rất tốt, nhưng mọi người ai nhìn không ra hắn ái mộ Tác Luân quận chúa?

Quận chúa mỹ lệ lại tôn quý, có người nào không thích??

Chỉ tiếc song phương thân phận cách xa, hắn chỉ là thị vệ, rõ ràng chức trách và vận mệnh của mình, chỉ có thể giấu phần yêu thương này thật sâu ở dưới đáy lòng.

Thẳng đến thời khắc sinh mệnh đi tới cuối cùng, hắn rốt cục để xuống tất cả lo lắng, mở rộng cửa lòng.

Cảm nhận được thân thể thơm mát của quận chúa ôm lấy mình, hơn nữa còn vì mình thút thít, trên mặt A Khoan rốt cục lộ ra bụ cười.

Hắn giơ tay lên muốn lau sạch nước mắt trên mặt quận chúa, đáng tiếc vừa nâng lên một nửa đã hao hết sức lực, sau đó mềm nhũn rũ xuống, không còn hô hấp.

- A Khoan!

Mấy người xung quanh cũng nhịn không được lau nước mắt.

Nhìn một màn này, Tổ An thở dài, chiến tranh với yêu ma, về sau không biết sẽ gặp bao nhiêu sinh ly tử biệt.

Lúc này những yêu ma vừa rồi bởi vì kiêng kị kiếm khí của Tổ An cũng không kiên nhẫn rối loạn lên, bản năng đói khát để bọn hắn tới gần lần nữa.

Nhìn lấy những yêu ma miệng chảy nước bọt, tản ra mùi hôi thối kia, Tổ An cảm khái thế giới này cũng có Yêu tộc và Ma tộc, nhưng tổng thể mà nói đều giống như nhân loại, nếu không tận lực hiển hiện một số đặc thù bản tộc, bọn họ lẫn vào xã hội loài người sẽ không có chút áp lực nào.

Những yêu ma đến từ thiên ngoại này, tuy tên tiếp cận Yêu và Ma, nhưng nhìn bằng mắt thường lại khác nhau rất lớn, bọn họ hình thù kỳ quái, thậm chí ngay cả những hung thú của thế giới này cũng mi thanh mục tú hơn nhiều.

Đương nhiên những yêu ma trước mắt đều là loại yêu ma cấp thấp nhất, trước đó ở Tử Sơn và Cừu Trì nhìn thấy những yêu ma kia, đều có trí tuệ cực cao, mà đám trước mắt giống như quái vật dựa vào bản năng hành sự.

Tỉ như vừa rồi rõ ràng bị kiếm khí của Tổ An dọa sợ, nhưng cách một lúc, lại ép không được bản năng đói khát, bắt đầu tụ tập tới.

Mọi người không chỉ có thể thấy rõ hàm răng của những yêu ma kia, thậm chí còn ngửi được mùi hôi thối từ trong miệng bọn họ phát ra.

Đám người Ma tộc biến sắc, bọn họ là được chứng kiến những yêu ma này khủng bố, cá thể đơn thuần có lẽ không mạnh, nhưng số lượng quá nhiều, nhiều đến bọn họ giết một cái, đối diện lập tức bổ sung mười cái.

Giết không hết, vĩnh viễn giết không hết!

Ngược lại đồng bạn của bọn họ từng cái bị những yêu ma này thôn phệ, trơ mắt nhìn từng màn lần lượt phát sinh, lực trùng kích quá mạnh.

- Tổ đại ca, nhanh phá vây, bằng không bị những yêu ma này quấn lên, sẽ vĩnh viễn không thoát được.

Tác Luân Thi cố nén bi thương nói, nàng không thể để tùy tùng của mình chết vô ích.

- Phá vây?

Tổ An lắc đầu.

- Không cần.

Hắn là tới cứu người, không phải chạy trốn.

Chỉ thấy hắn đứng chắp tay, trên bầu trời xuất hiện từng vòng gợn sóng màu vàng, từng thanh vũ khí từ bên trong chậm rãi vươn ra, sau đó bầu trời như rơi xuống mưa màu vàng, vô số yêu ma trong nháy mắt bị đóng đinh ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment