Khó trách vừa rồi không phát giác được nó tồn tại, bởi vì nó giống tuyết như đúc, thế giới này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tuyết.
Lại thêm nó giấu ở trong lòng đất, tự nhiên không phát giác được.
Lúc này đất tuyết xung quanh dần dần nứt ra, từng người tuyết leo lên, nhìn hắn rống giận.
Tổ An tiện tay vung lên, một cỗ kiếm khí vô hình bao phủ bốn phía, những người tuyết kia đều bị xoắn vỡ nát.
Hắn đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên trong lòng hơi động, quay đầu nhìn về phía mặt đất vừa rồi.
Những băng tuyết bể nát kia lấy tốc độ mắt trần có thể thấy được dung hợp lại, từng người tuyết đứng lên, nhào về phía Tổ An.
Tổ An khẽ giật mình, nhanh chóng đánh nát những người tuyết này, bất quá rất nhanh chúng lại ngưng tụ lần nữa.
Tổ An.
- ...
Thực lực của những người tuyết này không tính mạnh, nhưng phiền phức là tựa hồ chúng có thân thể bất tử, mặc kệ bị đánh bại bao nhiêu lần, cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Mà thế giới này không bao giờ thiếu chính là băng tuyết, nếu một mực hao tổn như thế, cuối cùng người nào không kiên trì nổi trước còn khó nói?
- Sinh vật nguyên tố sao...
Tổ An từ bỏ vật lý công kích, mà thi triển Bạch Liên Chân Hỏa.
Một đóa hoa sen to lớn nở rộ ở trung tâm, sau đó vô số hỏa diễm lan tràn, những người tuyết kia bị hòa tan, không còn khôi phục nữa.
Vừa rồi bọn họ ở chỗ đó mặt xuất hiện
Một cái hố to, băng tuyết tan rã, lộ ra đất đai chôn giấu ở chỗ sâu.
Nhiệt độ khủng bố của Bạch Liên Chân Hỏa thậm chí để mặt ngoài hình thành dung nham.
Bỗng nhiên đồng tử của Tổ An co rụt, bay thẳng đến trong dung nham, từ bên trong kéo ra một thi thể... không đúng, nghiêm chỉnh mà nói là nửa bộ.
Thân thể đã bị những người tuyết kia gặm ăn đến tàn phá không chịu nổi, nội tạng rỗng tuếch, đầu lâu ngược lại còn.
Trong lòng Tổ An cảm giác nặng nề, bởi vì hắn nhận ra người này.
Đối phương là một thân vệ của Tác Luân quận chúa, tuy mình không nhớ tên, nhưng ở bên người Tác Luân quận chúa gặp qua hắn mấy lần, biết hắn là một trong mấy thị vệ được Tác Luân Thi tín nhiệm nhất.
Ngay cả hắn cũng rơi vào kết quả như vậy, chỉ sợ Tác Luân quận chúa dữ nhiều lành ít.
Hắn tìm kiếm bốn phía, phát hiện chỉ có một thi thể này, cũng không biết là chỉ có hắn, hay những người khác đã bị người tuyết ăn hết.
Tổ An vẫy tay, một lệnh bài xuất hiện ở trong tay.
Nhìn đồ án Tác Luân ở phía trên, đây là lệnh bài tư nhân của Tác Luân quận chúa, hơn phân nửa là nàng để thị vệ này đi cầu viện binh, đáng tiếc hắn cách lối ra chỉ một bước ngắn lại chết ở chỗ này.
- Yên nghỉ đi, nếu ta gặp Tác Luân Thi, sẽ xuất thủ cứu nàng.
Tổ An tiện tay đánh ra một đạo hỏa diễm, hoả táng đối phương, tránh cho bị những quái vật kia gặm ăn.
Hắn nhìn bốn phía, phát hiện Đông Nam Tây Bắc cơ hồ đều giống nhau, ở chỗ này phương hướng đã mất đi ý nghĩa.
Hắn vốn muốn nhìn xem có tung tích gì không, dù sao Tiểu Yêu Hậu mang không ít người, nhưng gió tuyết ở nơi này quá lớn, có dấu vết gì cũng biến mất sạch sẽ.
Đáng tiếc Hồng Lệ không có ở đây, bằng không Hồng Mang Hoàng Phù của nàng vừa vặn có thể dùng để tìm người.
Hắn suy nghĩ một chút, lấy quẻ hào bói một quẻ, kết quả dưới Cấn trên Khảm, Khảm là nước, Cấn là núi, ý nghĩa núi cao nước sâu, khó khăn trùng điệp.
Bất quá quẻ này còn có một thuyết pháp, chính là hướng Tây Nam.
- Đã không có phương hướng, vậy đi hướng Tây Nam.
Tâm niệm của Tổ An khẽ động, người đã biến mất ở phía xa.
Ước chừng một đường phi hành mấy trăm dặm, bỗng nhiên trong gió tuyết truyền đến thanh âm chém giết yếu ớt.
Trong lòng Tổ An hơi động, loại địa phương này xuất hiện chém giết, chắc chắn sẽ có đồng bạn Yêu tộc.
Thân hình hắn lóe lên, nhanh chóng đuổi tới hiện trường.
Mấy nam nữ đang bị một đại đội yêu ma vây công, mấy nam nhân vây nữ tử ở giữa, hiển nhiên là bảo vệ nàng.
Mà nữ tử kia cũng không nhàn rỗi, mà nhanh chóng thi triển các loại thuật pháp công kích yêu ma ở xung quanh.
Nhưng vô luận bọn họ cố gắng thế nào, không ngừng có người ngã xuống, sau đó sẽ bị yêu ma ở xung quanh kéo đi, chia ăn sạch.
Có đồng bạn muốn đi cứu, kết quả vừa mới lao ra, đã bị yêu ma khác nhào lên bao phủ, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, rất nhanh hóa thành thịt nát đầy trời.
Những đồng bạn khác nhìn thấy một màn này ánh mắt đều đỏ, đáng tiếc bọn họ cái gì đều làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn phạm vi phòng ngự càng ngày càng nhỏ.
Hiển nhiên sau một chốc, xung quanh lượng lớn yêu ma sẽ dìm ngập mọi người, bọn họ cũng sẽ theo gót đồng bạn.
Thời điểm mấy người tuyệt vọng, bỗng nhiên một đạo kiếm quang cách không bay đến, nhất thời có một đại đội yêu ma kêu thảm ngã xuống.
Mấy người nhìn lại, phát hiện Tổ An đang bay tới, không khỏi kinh hô.
- Là Nhiếp Chính Vương!
- Quận chúa, chúng ta được cứu!