Tổ An thì lặng lẽ thi triển kỹ năng Di Hình Hoán Ảnh, có thể ở trong phạm vi thần niệm, tùy ý trao đổi vị trí vật thể.
Hắn núp trong bóng tối, sử dụng Freedom Gundam hấp dẫn lực chú ý của Thiên Bằng, rốt cuộc tìm được sơ hở, một kích thành công.
Uy lực của Xạ Nhật Cung khủng bố như thế nào, ngay cả mặt trời cũng có thể bắn rụng, hiện tại bị bắn trúng đầu, trực tiếp bể nát, sau đó toàn bộ pháp tướng bắt đầu tiêu tán.
Tiểu Kim Bằng Vương ngã rầm ở trên mặt đất, có lẽ do pháp tướng tiếp nhận đại bộ phận công kích, nên đầu hắn còn hoàn hảo.
Bất quá thất khiếu chảy máu, xương cốt kinh mạch toàn thân đứt đoạn, hiển nhiên không sống nổi.
Tổ An đi tới trên không, lạnh lùng nhìn hắn.
- Xạ Nhật Cung, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tiểu Kim Bằng Vương nói một câu liền nôn ra mấy ngụm máu tươi.
- Tiểu Kim Bằng Vương, ngươi đây là tội gì.
Tác Luân Thi chạy tới, nhìn bằng hữu thê thảm như thế, không khỏi bùi ngùi.
- Ngươi thương hại ta? Đến cùng người nào cần thương hại còn nói không chừng đâu?
Tiểu Kim Bằng Vương phẫn nộ.
- Ngươi không kỳ quái vì sao lâu như vậy, viện quân của Ma tộc các ngươi thủy chung không đến sao?
- Ngươi có ý gì?
Tác Luân Thi biến sắc.
- Đáng thương.
Tiểu Kim Bằng Vương liếc nhìn nàng, mỉa mai cười một tiếng.
- Những viện binh kia sẽ không tới, bị làm bỏ con còn không tự biết.
Thân thể Tác Luân Thi run lên, khuôn mặt trắng bệch, thực ra nàng cũng không phải không nghĩ qua, chỉ là nàng cảm thấy không có đạo lý, cho nên không truy đến cùng, lúc này đối phương lại nói như vậy, chẳng lẽ...
- Tiểu Yêu Hậu ở đâu?
Tổ An trầm giọng hỏi.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết?
Thần sắc của Tiểu Kim Bằng Vương rất bình tĩnh, bây giờ sinh cơ của hắn đã tuyệt, ngược lại chết chắc, còn có cái gì phải sợ.
- Ta có rất nhiều phương pháp để ngươi mở miệng, bất quá vẫn muốn ngươi chủ động nói ra.
Tổ An liếc hắn một cái.
- Ngươi không muốn báo thù sao, để ta đi cứu Tiểu Yêu Hậu, bên nàng hẳn còn nguy hiểm hơn, ta rất có thể sẽ vẫn lạc ở bên đó.
Tiểu Kim Bằng Vương giật mình, sau cùng đau thương cười một tiếng.
- Nhiếp Chính Vương quả nhiên là nhân tài, không thể không thừa nhận ngươi nói rất có đạo lý, cũng được, nói cho ngươi vậy, đám người Tiểu Yêu Hậu ở phụ cận Khất Lô Tuyết Nguyên ngoài ngàn dặm, chỉ là các nàng có thành công chỉ huy đại bộ đội trốn vào trong thành phòng ngự hay không, thì ta không biết.
- Các hạ ngược lại không mất anh hùng khí khái.
Tổ An gật đầu.
- Không biết có bao nhiêu người giống ngươi giác tỉnh lực lượng huyết mạch thượng cổ?
Vừa rồi Thiên Bằng thật có chút khó giải quyết, nếu rất nhiều người giác tỉnh năng lực kia, vậy có chút khó đối phó.
Tiểu Kim Bằng Vương cười như không cười liếc hắn.
- Ngươi cảm thấy tu sĩ nào chịu được hấp dẫn như thế?
Trong lòng Tổ An cảm giác nặng nề, xem ra tình thế không lạc quan.
Lúc này Tiểu Kim Bằng Vương ngửa đầu nhìn bầu trời, ánh mắt bắt đầu tan rã.
- Đáng hận chí khí chưa thành, lại không thể tự tay báo thù cho cha...
Nói đến phần sau, ngữ khí càng ngày càng thấp, sau cùng hai mắt trợn lên, tắt thở.
Thần sắc của Tổ An lạnh lùng, gia hỏa này một lòng báo thù cho cha, bất quá chôn vùi nhiều sinh mệnh của Yêu tộc như vậy, thực không đáng thương tiếc.
Quân đội của Tiểu Kim Bằng Vương vốn bị B52 và Tu-160 oanh tạc sớm đã quân lính tan rã, bây giờ nhìn thấy Chiến Thần trong lòng bọn họ bại vong, càng triệt để sụp đổ, tàn quân lập tức giải tán.
Tổ An rõ ràng những người này chỉ nghe lệnh hành sự, nên không có đuổi tận giết tuyệt.
Tác Luân Thi lại nhìn chuẩn một người, vung chùy đập tới, nện kẻ đào ngũ kia thành bánh thịt.
Đối phương là Uông Cổ trước đó dẫn hai người tiến vào vòng vây.
Sau một chùy, lúc này Tác Luân Thi mới thoáng tiết giận, đi tới bên người Tổ An, có chút áy náy nói.
- Tổ đại ca, chỉ sợ ta không thể cùng ngươi đi tìm Tiểu Yêu Hậu.
- Ngươi muốn về Ma tộc?
Tổ An sớm đã đoán được.
Tác Luân Thi ân một tiếng.
- Nghe Tiểu Kim Bằng Vương nói, ta muốn trở về xem một chút, nhắc nhở người trong nhà đừng mắc lừa.
Tổ An suy nghĩ bây giờ đi về chỉ sợ đã trễ, nhưng sự tình như vậy không cho nàng thử, nàng làm sao cam tâm, liền trầm giọng nói.
- Vậy ngươi cẩn thận, nói không chừng bây giờ Ma tộc đã thay đổi thời tiết.
Tác Luân Thi buồn bã cười nói.
- Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu ta còn cẩu thả, vậy thì chết cũng xứng đáng. Đa tạ Tổ đại ca cứu giúp, ngày sau nhất định báo đáp.
Tổ An mỉm cười.
- Nếu ngươi có thể để Ma tộc không loạn, chỉ sợ là báo đáp lớn nhất.
- Ta hết sức!
Tác Luân Thi cắn môi, dường như làm ra quyết định.
Tổ An giật mình.
- Đừng xúc động, nếu chuyện không thể làm, sớm thoát ra tới tìm ta.
Trên mặt Tác Luân Thi lộ ra nụ cười.
- Đa tạ Tổ đại ca quan tâm!
Tổ An nghĩ nghĩ, cho nàng một tấm phi kiếm phù phòng thân, lại căn dặn nàng vài câu liền cáo biệt.