Tổ An cũng cao hứng, lúc trước Tiểu Yêu Hậu không có sân khấu thi triển tài hoa, làm mọi người nghĩ nàng thành bình hoa, hiện tại rực rỡ hào quang, sống ra nhân sinh chính thức của mình.
Ngọc Yên La vốn muốn nói “ngươi không sợ về sau nàng không còn cần ngươi”, nhưng nghĩ nghĩ, thế cục bây giờ, nói những thứ kia không có ý nghĩa.
Nàng sửa lời nói.
- Về sau Tiểu Yêu Hậu một đường thu thập tàn binh, thành công chạy đến Khất Lô Tuyết Nguyên, tìm được Mông Đặc thành trong điển tịch thượng cổ, lấy thành kia làm căn cứ, chống cự đại quân yêu ma vây công.
- Chỉ bất quá mọi người rõ ràng, thủ lâu tất mất, cho nên nàng nhất định phải cầu viện, mà nàng trải qua vô số phản bội, nên chim sợ cành cong, chỉ có ta là tin được, vì vậy giao nhiệm vụ phá vây cầu viện cho chúng ta.
Tổ An sững sờ.
- Nàng tin ngươi nhất?
Ngọc Yên La hé miệng cười duyên.
- Nói đến vẫn là do ngươi, nàng cảm thấy ta không biết quan hệ giữa các ngươi, ở chỗ đó giả vờ, cho rằng ta thật đoán không ra nguyên nhân nàng tín nhiệm ta.
Tiểu Bạch há miệng thật to, mình giống như nghe được bát quái gì rất kinh thiên.
Biểu lộ của Tiểu Thanh kiểu thì ra là thế, Tổ đại ca không hổ là kỳ nam tử để cho miệng ta ngậm không hết, muốn giải quyết Tiểu Yêu Hậu chẳng phải sự tình thuận lý thành chương.
Tổ An đỏ mặt, hắn ho khan nói.
- Hiện tại các ngươi gặp ta, nhiệm vụ đã hoàn thành, về Thiết Nguyên thành trước đi.
Ngọc Yên La giật mình.
- Ngươi không theo chúng ta trở về?
Tổ An lắc đầu.
- Binh quý thần tốc, đám người Tiểu Yêu Hậu ở Mông Đặc thành chỉ sợ đã sắp sụp đổ, ta nhất định phải nhanh tiến đến cứu giúp.
- Nhưng chỉ một mình ngươi có làm được cái gì, không bằng chúng ta về Thiết Nguyên thành triệu tập viện quân đến trợ giúp, này mới là kế hoạch của Tiểu Yêu Hậu.
Ngọc Yên La vội vàng nói.
Tổ An mỉm cười.
- Ta một người tương đương với thiên quân vạn mã.
Tuy ngữ khí của hắn bình thản, nhưng lúc nói chuyện cả người tự có khí thế bất phàm.
Trong lúc nhất thời Ngọc Yên La có chút thất thần, Tiểu Bạch và Tiểu Thanh càng tim đập rộn lên.
- Vậy ta đi cùng với ngươi.
Ngọc Yên La dù sao cũng trải qua vô số mưa gió, lập tức tỉnh táo lại.
- Ngươi bị thương quá nặng, trở về cũng không giúp được cái gì, ta ngược lại phải phân tâm chiếu cố ngươi, các ngươi về Thiết Nguyên thành trước, mang tin tức phát sinh ở nơi này nói cho mọi người.
Thấy nàng còn muốn nói nữa, Tổ An nhìn hai thiếu nữ nói.
- Tiểu Bạch Tiểu Thanh, giao cho các ngươi một nhiệm vụ, bình an hộ tống nàng về Thiết Nguyên thành, làm được không?
- Làm được!
Tiểu Bạch vô ý thức vỗ bộ ngực tròn trịa của mình.
Tiểu Thanh thì cười híp mắt tiến đến bên cạnh hắn.
- Vậy Tổ đại ca khen thưởng cho chúng ta cái gì đây??
- Ngươi muốn khen thưởng cái gì?
Tổ An giật mình.
Tiểu Thanh liếm môi.
- Thì như lần trước.
Lời vừa nói ra, Tiểu Bạch còn hơi nghi hoặc và mờ mịt, Ngọc Yên La thì thần sắc quỷ dị đánh giá hai người.
Tổ An.
- ...
Tiểu yêu nữ này quả nhiên không thể dùng Nhân tộc phỏng đoán.
Tổ An vội vàng lấy ra một đống pháp bảo phòng thân đưa cho mấy người.
- Tuy yêu ma dọc theo con đường này bị ta càn quét không ít, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, các ngươi mang chúng ở trên người.
Tuyệt đối không thể tiếp tục đề tài kia, ta cũng không muốn bị coi là biến thái.
Tiểu Bạch nhịn không được nhìn Tiểu Thanh vài lần, suy nghĩ nàng và Tổ đại ca tựa hồ có bí mật ta không biết, ai nha, ta lúc nào lạc hậu mất rồi.
Lúc này Ngọc Yên La không có tâm tư tranh giành tình nhân, ngược lại lo lắng an nguy của người yêu hơn.
- A Tổ, ngươi thật có nắm chắc không?
Tổ An nghĩ đến quẻ tượng thập tử vô sinh trước đó, trong lòng không khỏi mù mịt.
- Yên tâm đi, hiện tại ta rất mạnh, không có vấn đề.
Chính bởi vì có các loại nguy hiểm không biết, hắn càng không thể để Ngọc Yên La theo mình mạo hiểm.
- Thôi được, ta không kéo chân sau của ngươi, ta sẽ mau chóng về Thiết Nguyên thành, tổ chức người đến trợ giúp các ngươi.
Ngọc Yên La là một nữ nhân thành thục, nàng có đầy đủ lý trí, rõ ràng tình huống của mình hiện tại, đối phương ngược lại cần tốn tinh lực chiếu cố.
Tổ An cũng thưởng thức điểm ấy của nàng, chăm chú ôm nàng vào trong ngực.
- Bảo trọng!
Thần sắc Ngọc Yên La có chút lo lắng, vừa rồi nàng từ trong giọng nói của người yêu, lần đầu tiên nghe ra không xác định.
- Các ngươi cũng chú ý an toàn.
Tổ An căn dặn xong, mũi chân điểm một cái, cả người bay về phía bầu trời.
Ngọc Yên La đứng ở trong gió tuyết, nhìn bóng lưng hắn thất thần, thật lâu không muốn rời đi.
Tiểu Bạch có chút không hiểu.
- Tộc trưởng, đã không nỡ như thế, sao không đi cùng Tổ đại ca??
Ngọc Yên La mỉm cười.
- Ngươi còn nhỏ, về sau sẽ hiểu, chúng ta mau trở về thôi, hy vọng có thể bình an đến lối ra.