Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3861 - Chương 3861: Phản Đồ

Chương 3861: Phản đồ Chương 3861: Phản đồ

Tướng quân kia ngượng ngùng cười cười.

- Là ta không đúng, quá lâu không cùng người nói chuyện, nhịn không được có chút lắm lời.

Sau đó thần sắc hắn nghiêm lại.

- Năm đó Đại Tế Ti tiên đoán tương lai Yêu tộc sẽ có một trận đại kiếp, nói không chừng toàn bộ thế giới sẽ hủy diệt, sau đó chúng ta tự nguyện linh hồn vĩnh thế bị vây ở chỗ này trấn thủ Thần khí, chờ đợi ngày này đến, vì Yêu tộc lật bàn lưu lại hỏa chủng.

Thần sắc của Tổ An trở nên nghiêm nghị.

- Các vị tiền bối vì một tiên đoán hư vô mờ mịt, vậy mà cam nguyện hi sinh, linh hồn ở trong băng tuyết ngập trời đợi mấy ngàn năm, thực khiến người ta khâm phục.

Linh hồn của tướng quân kia khoát tay, tựa hồ có chút xấu hổ.

- Đều là chức trách của chúng ta mà thôi.

Tổ An không khỏi hiếu kỳ nói.

- Năm đó đến cùng là vị đại sư nào có thể tiên đoán đến tương lai xa xôi như thế?

- Chính là Ngự Môn đại sư, cho nên không có người nào hoài nghi.

Tướng quân kia trầm giọng nói.

Thần sắc Tổ An hơi động, trong lịch sử Yêu tộc chỉ có một Ngự Môn đại sư, chính là Ngự Môn Bội Tình, Âm Dương đại sư lợi hại nhất trong lịch sử Yêu tộc, thậm chí tương truyền hắn có năng lực câu thông quỷ thần, hiện tại Yêu tộc còn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết liên quan tới hắn, thiếu niên Yêu tộc từ nhỏ đều nghe cố sự của hắn lớn lên.

- Xin hỏi cao tính đại danh của tướng quân?

Tổ An nhìn đối phương thi lễ, Ngự Môn Bội Tình tiên đoán cùng bố trí rất lợi hại, nhưng những tướng sĩ này hi sinh, càng đáng giá tôn kính.

Tướng quân kia lại ngẩng đầu nhìn trời.

- Ta tên là gì đây... thời gian quá lâu, đã không nhớ rõ...

Linh hồn của tất cả binh lính đều có chút trống rỗng mờ mịt.

Tổ An lặng lẽ, xem ra năm tháng trôi qua vẫn tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển cho những linh hồn này.

Cách một hồi, hắn mở miệng hỏi.

- Đúng rồi, năm đó lưu lại là Thần khí gì??

Lúc này tướng quân kia khẽ vẫy tay, thanh kiếm tổn hại xuất hiện ở trong tay hắn.

- Là chuôi Thiên Vân Kiếm này.

Tổ An sững sờ, thanh kiếm này nhìn quả thật có chút đặc biệt, nhưng so với Thái A Kiếm, Xạ Nhật Cung, Nhân Hoàng Ấn thì kém có chút xa, trên thân căn bản không có uy áp khủng bố đặc thù của Thần khí.

- Dựa vào thanh kiếm này có thể đối phó những Yêu Ma kia?

Tổ An tràn ngập hoài nghi.

- Chỉ dựa vào thanh kiếm này tự nhiên không được.

Tướng quân kia khẽ vuốt thân kiếm, tựa hồ hoài niệm rất nhiều chuyện trước kia.

- Cần ba thanh Thần khí hợp lại, mới có thể lần nữa phong ấn những Yêu Ma kia, trừ thanh Thiên Vân Kiếm này, còn cần Câu Hồn Ngọc, Cửu Xích Giám, lúc trước Ngự Môn đại sư vì phòng ngừa vạn nhất, phân biệt an trí ba kiện Thần khí này ở ba địa phương, chỉ có hậu nhân Yêu tộc căn cứ đầu mối để lại, mới có thể thu thập đủ.

Trong lòng Tổ An hơi động, ba thanh Thần khí, đặt ở ba vị trí, mà trước đó cao tầng Yêu tộc cùng một chỗ tổng hợp truyền thuyết cùng ghi chép lưu lại, vừa vặn cũng xác định ba vị trí, xem ra chính là địa điểm ba kiện Thần khí ẩn thân.

- Xin hỏi tiền bối, làm sao mới có thể phong ấn những Yêu Ma kia, bây giờ phong ấn đã hư hao không ít, có Yêu Ma cực kỳ cường đại đã trốn ra ngoài.

Tổ An có chút lo lắng.

Thần sắc của tướng quân kia nghiêm nghị.

- Đây chính là ý nghĩa mà chúng ta lưu đến hiện tại, những Yêu Ma kia giao cho chúng ta đối phó. Còn phong ấn, sau khi tề tụ ba Thần khí, ngươi tự nhiên biết nên làm sao phong ấn lần nữa.

- Vậy nếu ta mang đi thanh kiếm này, các ngươi không sẽ bị ảnh hưởng chứ?

Tổ An có chút lo lắng, hắn có thể cảm nhận được những quỷ hồn này tựa hồ cùng thanh kiếm kia có một loại liên hệ nào đó rất sâu.

Phải biết một trận pháp không phải bỗng dưng có thể sinh ra, khắp nơi đều cần một mắt trận.

Nhiều linh hồn tướng sĩ vĩnh viễn lưu lại nơi này, tất nhiên cần một đồ vật năng lượng cường đại, trước mắt nhìn tựa hồ là thanh Thiên Vân Kiếm kia.

- Không sao, nơi này đã là nhà của chúng ta.

Tướng quân kia nói.

- Ngươi mang thanh kiếm này ở trên người, thời điểm cần dùng thanh kiếm này thì kêu gọi chúng ta, chúng ta sẽ được triệu hoán buông xuống, giúp ngươi đối phó những Yêu Ma kia.

Sau khi nói xong, ngón tay của tướng quân kia ôn nhu mơn trớn Thiên Vân Kiếm, phảng phất như có chút không nỡ.

Cuối cùng vẫn ném nó về phía Tổ An.

- Tiếp lấy.

Tổ An khẽ giật mình, vô ý thức tóm thanh kiếm kia vào trong tay, đang muốn nói gì, bỗng nhiên thống khổ rên lên một tiếng, ôm đầu ở nơi đó lăn lộn.

- Ha ha ha, hắn tin, hắn thế mà tin?

Những binh lính quỷ hồn ở xung quanh bỗng nhiên cười khằng khặc quái dị, khuôn mặt từng người vặn vẹo.

Trên mặt tướng quân vốn trách trời thương dân kia cũng lộ ra nụ cười quỷ dị, hai tay mở ra, cả người nổi giữa không trung, ngây ngất nhắm mắt lại, phảng phất như ôm ấp tự do.

Bình Luận (0)
Comment