- Bao nhiêu năm, rốt cục có cơ hội rời đi.
Lúc hắn nói chuyện, trên Thiên Vân Kiếm nổi lên vô số hắc ảnh, mỗi cái bóng dường như đều là một linh hồn binh lính Yêu tộc, chỉ bất quá lúc này biểu lộ vặn vẹo, ào ào bổ nhào lên người Tổ An, phảng phất như muốn kéo sinh linh này vào địa ngục.
Đúng lúc này, thanh âm than thở của Tổ An vang lên.
- Đây chính là biện pháp ngươi nghĩ mấy ngàn năm?
Tướng quân kia giật mình, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
- Làm sao có thể! Tuy ngươi rất mạnh, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, không có khả năng gánh được hàng ngàn hàng vạn linh hồn cùng nhau trùng kích.
- A, ngươi nói thanh kiếm này sao, ta không có đụng nha.
Tổ An giơ kiếm trong tay, lúc này tướng quân kia mới chú ý tới trong lòng bàn tay hắn hiện lên một đoàn hắc khí, cách mấy tấc hút Thiên Vân Kiếm lại, nếu không tận lực nhìn, căn bản sẽ không phát hiện hắn chưa đụng thân kiếm.
Lúc này những oan hồn màu đen kia đã bổ nhào vào trên người hắn, Tổ An hừ lạnh, xung quanh thoáng hiện bạch quang, những oan hồn kia nhất thời giống như tuyết đọng thấy mặt trời gay gắt, ào ào toát ra khói trắng, kêu thảm tiêu tán hầu như không còn.
- Ngươi làm sao biết ta muốn ám toán ngươi?
Sắc mặt tướng quân âm trầm không gì sánh được.
Vừa rồi đối phương nghe hắn giảng cố sự, rõ ràng cảm động đến muốn rơi lệ, hơn nữa đối đáp rõ ràng là tin tưởng, cho nên hắn dự định thừa dịp đối phương tiếp xúc Thiên Vân Kiếm, liền phát động hàng ngàn hàng vạn oan hồn xâm lấn thức hải.
Coi như đối phương mạnh hơn, trong nháy mắt đó căn bản không có khả năng kịp phản ứng, chỉ có thể bị vô số oan hồn phá hủy thần chí.
Tổ An nhìn hắn, ngữ khí có chút thổn thức.
- Thời điểm ta biết các ngươi bị vây ở chỗ này hàng ngàn hàng vạn năm, thì đã hoài nghi.
- Vì cái gì, chẳng lẽ chúng ta có chỗ nào lộ ra sơ hở?
Tướng quân nhíu mày.
- Không, các ngươi biểu hiện rất hoàn mỹ.
Tổ An lắc đầu.
- Đáng tiếc lại quá hoàn mỹ.
- Có ý gì?
Tướng quân cùng các binh lính lộ vẻ không hiểu.
- Các ngươi còn bảo lưu thần chí trước kia, hiển nhiên cũng cần bảo lưu lại cảm tình lúc còn sống.
Ánh mắt Tổ An đảo qua mọi người.
- Ta tự hỏi đổi lại là ta, dù thời kỳ thượng cổ xác thực tự nguyện lưu lại nơi này, nhưng trải qua vô số năm tháng, một mực khốn ở chỗ này, xung quanh chỉ có gió tuyết vô tận, cũng không có hậu nhân Yêu tộc lễ tế… ta chắc chắn sẽ lòng sinh oán khí, thậm chí sẽ bị thời gian vô tận bức điên, căn bản không khả năng còn kiên định như năm đó.
- Chỉ bởi vì cái này?
Tướng quân không biết nên cười hay nên khóc.
- Chúng ta đã nguyện ý vì Yêu tộc hi sinh, tất nhiên là ý chí kiên định, cam tâm tình nguyện, làm sao có khả năng giống như ngươi nói.
Tổ An cười cười, khó được tranh luận với đối phương.
- Đương nhiên không chỉ vậy, còn có vừa rồi ta hỏi tên ngươi, ngươi lại nói đã quên.
- Thời gian trôi qua quá xa xưa, quên là rất bình thường.
Tướng quân mặt không biểu tình.
- Thế nhưng ngươi lại nhớ rõ tên của Ngự Môn Bội Tình.
Tổ An nhìn ánh mắt hắn.
- Một người ngay cả tên mình cũng quên, lại nhớ tên người khác, như vậy một là người kia là cừu nhân khắc cốt ghi tâm, hai là cố ý giấu diếm tên mình, sợ bị ta biết sẽ ý thức được ngươi là ai, nổi tâm phòng bị. Mặc kệ loại nào, hiển nhiên đều có vấn đề.
Biểu lộ của tướng quân dần dần vặn vẹo.
- Ngươi bởi vì loại tin đồn thất thiệt này liền hoài nghi ta?
- Đương nhiên không chỉ như thế.
Ánh mắt Tổ An rơi vào vô số mộ phần.
- Chỉ sợ ngươi không biết ta cũng am hiểu trận pháp, nhìn ra được đây là một đại trận Câu Hồn cực kỳ âm độc, nếu các ngươi thật là anh hùng vì Yêu tộc hiến thân, sao Ngự Môn Bội Tình lại dùng trận pháp ác độc như thế bắt linh hồn các ngươi.
- Nguyên lai ngươi từ vừa bắt đầu đã hoài nghi chúng ta, vậy vừa rồi còn cùng chúng ta trò chuyện vui vẻ như thế, bộ dáng bị chúng ta cảm động?
Tướng quân nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi hắn còn chế giễu gia hỏa này bị mình đùa bỡn xoay quanh, nguyên lai thằng hề lại là mình.
Đến từ Thập Binh Tú, điểm nộ khí +999 +999 +999...
Trong lòng Tổ An hơi động, nguyên lai là hắn.
Thập Binh Tú là phản đồ nổi danh trong lịch sử Yêu tộc, năm đó thời điểm cùng Yêu Ma đại chiến tham sống sợ chết chỉ huy bộ hạ vứt bỏ chủ soái đào vong, dẫn đến cánh sườn xuất hiện sơ hở, đại quân bởi vậy gần như toàn diệt, may mắn về sau Ngự Môn Bội Tình hoành không xuất thế, xoay chuyển càn khôn, lúc này mới tránh được bi kịch Yêu tộc diệt vong.
Sau đó Thập Binh Tú và dưới trướng bị tróc nã quy án, theo quân pháp xử tử.
Hắn là phản đồ nổi tiếng nhất trong lịch sử Yêu tộc, cơ hồ là trẻ nhỏ cũng biết cố sự của hắn, khó trách trước đó hắn không muốn nhắc đến tên mình.