Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3867 - Chương 3867: Ngự Môn Bội Tình Là Nữ Nhân?

Chương 3867: Ngự Môn Bội Tình là nữ nhân? Chương 3867: Ngự Môn Bội Tình là nữ nhân?

Bất quá vừa rồi phí khí lực lớn như vậy bố trí cơ quan, sau cùng còn chơi thủ hộ, Ngự Môn Bội Tình này không khỏi quá gà mẹ?

Lúc này bóng trắng kia dần dần hiện hình, không phải quái vật như trong tưởng tượng, mà là một nữ tử duyên dáng yêu kiều, cực kỳ xinh đẹp.

Nàng mặc váy trắng, đầu đội mũ cao, có chút giống Âm Dương Sư trên Internet.

Nàng rõ ràng cực đẹp, nhưng nhìn nàng phản ứng đầu tiên lại không phải sợ hãi thán phục nàng đẹp, mà là sợ hãi thán phục khí chất mây trôi nước chảy trên người nàng, phảng phất như thế ngoại cao nhân, làm cho không người nào có thể dâng lên tà niệm.

Tổ An lại có chút nghi hoặc, nữ nhân này rõ ràng trước kia chưa thấy qua, vì sao ẩn ẩn có chút quen mặt như thế??

Phải biết lấy tu vi hiện tại của hắn, sớm đã gặp qua là không quên được, xem như người qua đường gặp thoáng qua, hắn cũng không có khả năng quên, huống chi nữ tử khí chất đặc biệt như vậy?

Lúc này nữ tử kia cũng nhìn hắn, trong ánh mắt phảng phất như có vô số tâm tình chập chờn, bất quá cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài nhẹ nhàng.

- Tuy rất muốn gặp ngươi, nhưng lúc này thấy ngươi lại không phải chuyện tốt gì, xem ra tình huống quả nhiên phát triển đến hướng xấu nhất.

Tổ An sững sờ.

- Ngươi biết ta?

Khẩu khí của đối phương dường như hai người là bằng hữu rất quen thuộc, hơn nữa cảm giác tựa hồ còn không phải bằng hữu bình thường.

Gặp quỷ, chẳng lẽ ta mất trí nhớ?

Bằng không vì sao một chút cũng nghĩ không ra.

Nữ tử kia gật đầu, lại lắc đầu.

Tổ An cười cười.

- Phương thức bắt chuyện của cô nương khó tránh khỏi có chút bài cũ.

Tuy trong lòng hắn có vô số nghi hoặc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, không có biểu hiện ra.

Nữ tử kia hé miệng cười một tiếng.

- Quả nhiên có chút đồ vật không thay đổi được.

Nghe ngữ khí quen thuộc của đối phương, trong lòng Tổ An càng nghi hoặc.

- Ngươi là người thủ hộ mà Ngự Môn Bội Tình lưu lại trông coi Cửu Xích Giám sao? Có gì muốn khảo nghiệm nói nhanh một chút, hoặc là mọi người đánh một trận, ta không có thời gian.

Nữ nhân này xác thực rất xinh đẹp, nhưng hiện tại hắn sớm đã qua giai đoạn nhìn thấy mỹ nữ thì đi đường không được, lại thêm ở chỗ này trì hoãn thời gian dài, hắn lo lắng phong ấn triệt để hư hao, hết thảy sẽ không kịp.

Nữ tử mỹ lệ kia khẽ lắc đầu.

- Ta không phải người thủ hộ Cửu Xích Giám, ta chính là Ngự Môn Bội Tình.

Nghe nói như thế, Tổ An suýt nữa trợn lác cả mắt, vừa rồi hắn có rất nhiều suy đoán, nhưng không nghĩ đến là đáp án này.

Ngự Môn Bội Tình không phải nam nhân sao?

Truyền thuyết liên quan tới hắn ngay cả tiểu hài tử cũng biết.

Hắn làm sao thành nữ nhân, còn là nữ nhân xinh đẹp như thế?

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của hắn, nữ tử kia mỉm cười.

- Dĩ nhiên không phải bản tôn, mà là một sợi tàn niệm lưu ở trong Cửu Xích Giám, chờ người hữu duyên tương lai, chỉ không nghĩ tới người kia là ngươi, quả nhiên chỉ có ngươi mới có thể giải câu đố của ta.

Tổ An.

- ...

- Vị mỹ nữ tỷ tỷ này, có thể đừng làm trò bí hiểm hay không, trực tiếp nói cho ta đến cùng là sự tình gì có được hay không?

Nàng nói càng nhiều, Tổ An càng mê hoặc.

Đặc biệt là câu phương hướng xấu nhất kia, để hắn ẩn ẩn có dự cảm không hay.

Nữ tử mỹ lệ không có trả lời hắn, ngược lại yên tĩnh nhìn hắn, trong mắt có vô tận không nỡ, cả người dần dần mờ nhạt, hiển nhiên một sợi tàn niệm không cách nào bảo trì quá lâu.

Tổ An gấp.

- Ngươi sắp biến mất còn không nói cho ta tình báo hữu dụng sao, người thích làm câu đố như thế? Hoặc có biện pháp gì bảo trì sợi tàn niệm này của ngươi không?

Nữ tử mỹ lệ cười nhạt.

- Ta có thể bảo trì lâu như vậy đã là kỳ tích, không có biện pháp lại kéo dài, bất quá ngươi không cần lo lắng, về sau chúng ta sẽ gặp mặt.

Tổ An có chút im lặng.

- Đại tỷ, ngươi là tiền bối thượng cổ đã chết không biết bao nhiêu năm, ta làm sao gặp mặt ngươi, ah, chẳng lẽ ngươi ở địa phương khác còn có tàn niệm?

Nữ tử mỹ lệ cũng không trả lời, ngược lại ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

- Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu, nhân chưa chắc là bắt đầu, quả chưa hẳn là kết thúc.

Nói xong câu đó, cả người nàng hóa thành điểm điểm tinh quang, biến mất không thấy gì nữa.

Tổ An.

- ...

Ta *, này đến cùng là cái gì.

- Hoàng hậu tỷ tỷ, sao nữ nhân này giống ngươi như vậy, thích đố người.

Tổ An đậu đen rau muống.

- Hừ, cái gì tỷ tỷ, gọi sư phụ.

Mị Ly xuất hiện ở cách đó không xa, tựa hồ rất bất mãn xưng hô của hắn.

Ở trong băng tuyết ngập trời, một thân áo đỏ càng nổi bật lên cả người kiều diễm.

- Được rồi, Hoàng hậu tỷ tỷ.

Tổ An vừa mừng vừa sợ.

- Ngươi tỉnh rồi sao.

Vốn hắn chỉ thuận miệng đậu đen rau muống, không nghĩ tới Mị Ly lại tỉnh.

- Ngươi nói lời hữu ích ta chưa chắc sẽ tỉnh, nhưng thời điểm nói xấu ta, ta khẳng định sẽ tỉnh.

Mị Ly hừ một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment