- Cái này sao được!
Mặt Sở Sơ Nhan đỏ bừng, lúc này nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập hoảng loạn của mình, nàng ngàn vạn lần không ngờ biện pháp cứu chữa lại là cái này.
Tuy nàng và Tổ An là vợ chồng, nhưng chỉ là trên danh nghĩa, để bịt miệng thế lực các phương mà thôi.
Lần tới bí cảnh này Tổ An dùng sinh mệnh thủ hộ nàng, nàng rất cảm động cũng rất cảm kích, thậm chí còn sinh ra không ít hảo cảm với hắn, nhưng tính tình lạnh như băng và sự rụt rè của thiếu nữ mười mấy năm, bảo nàng đối mặt với chuyện như vậy, theo bản năng là hoảng loạn và trốn tránh.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh mấp máy môi, nàng cũng không ngờ là kết quả này, trong nhất thời biểu cảm có chút kỳ quái và hoảng hốt.
- Vì sao không được?
Mị Ly hừ lạnh một tiếng.
- Hai ngươi vốn là vợ chồng... Ơ, không ngờ ngươi vẫn là thân xử nữ.
Nàng cuối cùng cũng minh bạch vấn đề nằm ở đâu, bỗng nhiên quay đầu lườm Tổ An:
- Thì ra là ngươi không được!
Nam nhân sao có thể bị người ta nói là không được?
Tổ An lập tức nổi giận:
- Ai nói ta không được!
Có điều trong giọng nói của hắn cũng có chút chột dạ, dẫu sao lúc trước hắn bị phong ấn, đích xác là không được...
Mị Ly bỗng nhiên nghĩ đến một màn biến hóa thân thể của đối phương mà mình nhìn thấy lúc ở trong thủy tinh quan, sắc mặt có chút mất tự nhiên, thầm nghĩ quả nhiên là hiểu lầm hắn:
- Ngươi đã được, tại sao có lão bà xinh đẹp như vậy lại không chạm vào?
Tổ An:
- ...
Đại tỷ, ta cũng muốn, đáng tiếc thực lực không cho phép.
- Hơn phân nửa là tiết mục nam nữ si tình.
Mị Ly bỗng nhiên có chút phiền chán, nhìn Sở Sơ Nhan nói.
- Ta một đường quan sát, hai ngươi cũng coi như có tình ý với nhau, ta không rõ ngươi có lý do gì mà lại cự tuyệt, chẳng lẽ ngươi thà từ một thiên tài tu hành cao cao tại thượng biến thành một người thường đòn gánh cũng không thể vác à?
Kiều Tuyết Doanh do dự một chút rồi cũng khuyên giải:
- Sở tiểu thư, ngươi cũng minh bạch hiện trạng tứ bề thụ địch của Sở gia hiện giờ, nếu ngươi thành phế nhân, làm thế nào mà bảo hộ được Sở gia? Hơn nữa, trên đường đi hắn vì cứu ngươi, mấy lần thiếu chút nữa thì mất cả mạng, chẳng lẽ ngươi tính để tất cả nỗ lực và hy sinh này lại việc sắp thành lại hỏng sao?
- Mấy năm nay ở chung, ta biết mắt ngươi lúc để trên đỉnh đầu, nam nhân cả thiên hạ đều rất khó lọt được vào mắt ngươi, nhưng ngươi chung quy vẫn là nữ nhân, rồi cũng phải có một ngày như vậy, chẳng lẽ hắn ở trong lòng ngươi lại không ra gì như vậy ư, không muốn chấp nhận hắn sao?
- Không... Không phải... Nhưng. ..
Lông mi Sở Sơ Nhan run run, vẻ mặt giãy giụa và do dự.
Mị Ly quay đầu hung hăng lườm Tổ An một cái, nguyên khí truyền âm nói:
- Ngươi có phải nam nhân không, còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ muốn nữ hài tử nhà người ta phải chủ động à?
Lúc này Tổ An mới như ở trong mộng mới tỉnh, cắn răng một cái trực tiếp đi tới ôm lấy thân thể mềm mại của Sở Sơ Nhan, ôn nhu nói vào tai nàng ta:
- Ta biết ngươi rất khó làm ra lựa chọn, vậy để ta đảm đương vai tội nhân đi, sau này ngươi hận ta cũng được, muốn giết ta cũng được, ta chấp nhận hết. Nhưng hiện tại ta muốn cứu ngươi, thiên chi kiêu nữ của Minh Nguyệt Thành, không nên cả đời làm một phế nhân.
- Đừng... Ngươi buông ra...
Sở Sơ Nhan hoảng rồi, nàng có thể nghe rõ tiếng tim đập kịch liệt của mình, có điều ngữ khí lại không còn kiên quyết như trong tưởng tượng.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh thầm thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài.
Mị Ly thì đọc một đoạn khẩu quyết:
- Tin rằng với tư chất của ngươi, có thể nhớ kỹ đoạn tâm pháp này, đợi lát nữa tự mình vận dụng cho tốt.
Lúc đang muốn đi, bỗng nhiên chú ý thấy những tượng binh mã đó không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía bên này, cười lạnh một tiếng:
- Các ngươi cũng muốn xem diễn à!
Những tượng binh mã đó lập tức quay đầu đi, ai nấy giống như biến thành tượng đá.
Mị Ly hừ một tiếng, ống tay áo vung lên, một tấm vải che từ nguyên khí hình thành ngăn cách tế đàn lại.
Trong rèm, Tổ An đặt Sở Sơ Nhan lên thạch đài, nhẹ nhàng cởi đai lưng của nàng,để lộ ra da thịt trắng muốt như ngọc.
Cảm nhận được cảm giác man mát trong không khí, trong thanh âm của Sở Sơ Nhan mang theo một chút nức nở:
- Đừng...Nếu ngươi dám làm như vậy... Với ta, cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Chờ sau khi ta khỏi rồi nhất định... Nhất định sẽ giết ngươi!
Tổ An thở dài một hơi:
- Thì ra ngươi ghét ta như vậy.
- Không phải...
Sở Sơ Nhan không dám nhìn hắn, quay đầu sang bên, da thịt cả người đỏ ửng.
- Chỉ... Chỉ là...
Trong lòng nàng đang hoảng loạn, ấp a ấp úng cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu đủ ý.
Tổ An ở chung với nàng lâu như vậy, tất nhiên biết tính tình ngạo kiều của nàng, cũng không nói gì thêm, cúi người xuống ôn nhu hôn lên môi hồng của nàng ta.
Mắt đẹp của Sở Sơ Nhan lập tức trợn tròn, trong đầu lại trống rỗng.
Trong miệng Sở Sơ Nhan phát ra từng trận thanh âm nức nở, nàng theo bản năng muốn đẩy nam tử trên người ra, chỉ tiếc hiện tại nàng căn bản không thể động đậy, cảm nhận được sự cường thế của nam nhân đó, thanh âm nàng phát ra cũng càng lúc càng không có sức.
Rất nhanh trên người man mát, nàng cảm thấy xiêm y của mình đã triệt để bị cởi xuống, trong lòng vô cùng hỗn loạn, chẳng lẽ thật sự phải trao thân thể cho nam nhân trước mắt ở đây sao.
Nàng từ nhỏ chính là hòn ngọc quý trên tay phủ công tước, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành lại thêm tư chất tu hành hơn người, bất kể là tới đâu cũng đều là tiêu điểm, không biết có bao nhiêu nam tử nhớ thương nàng, đại bộ phận nam tử đều tự biết xấu hổ, tự cảm thấy không xứng với nàng, chỉ có thể chôn giấu một bầu tình ý ở dưới đáy lòng.