Ngoài ra còn có một bộ phận nam tử ở các phương diện đều là ưu tú nhất chủ động biểu đạt hảo cảm với nàng, chỉ có điều nàng căn bản không hề động tâm.
Ý trung nhân trong tưởng tượng của nàng là loại anh hùng cái thế, có thể khiến nữ nhân giống như nàng sùng bái, đồng thời cũng nâng nàng trong tay như nâng trứng.
Nhưng bản thân nàng đã khá là ưu tú, đừng nói là bạn cùng lứa tuổi, cho dù là người lứa trước có thể sánh với nàng cũng không nhiều, cho nên ý trung nhân trong ảo tưởng của nàng căn bản không tồn tại, chỉ có thể dựa vào đọc một số nhân vật hư cấu trong thoại bản để thỏa mãn ảo tưởng lúc nhỏ.
Nhưng nam chủ trong những thoại bản này càng ưu tú, nội tâm trong hiện thực của nàng lại càng đóng chặt, càng lúc càng khinh thường những nam tử tầm thường đó.
Cho nên khi muốn thành thân, nàng dứt khoát tìm một trượng phu có tiếng là phế vật ở trong thành, dù sao bất kể là trong mắt thế nhân là ưu tú hay là bình thường, trong mắt nàng đều là phế vật.
Đối với nàng mà nói, Tổ An chính là một tấm lá chắn, có lẽ sinh hoạt cùng nhau mấy chục năm, hai bên sẽ sinh ra một loại tình cảm xen giữa tình thân và tình bạn, nhưng nàng trước giờ không nghĩ tới giữa hai người sẽ sinh ra tình yêu, càng không thực sự đối đãi với hắn như nam nhân chân chính của mình.
Nhưng chuyến đi tới bí cảnh lần này, rất nhiều chuyện phát sinh, hiện tại nàng vẫn nhớ đối phương vào lúc sống chết trước mắt vẫn không rời không bỏ mình, khi chiến đấu đẫm máu thì bảo hộ mình trong vòng tay ấm áp.
Khi suy nghĩ của nàng đang hỗn loạn, đồng thời căn bản không biết thân thể động lòng người, trắng nõn không tỳ vết, giống như băng tuyết tạo thành của mình có lực trùng kích bao lớn đối với nam nhân.
Cảm nhận được cảm giác áp bức trầm trọng của nam nhân, tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, đang muốn lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc là chậm rồi.
Khi Tổ An phá tan chướng ngại cuối cùng của nàng, phòng tuyến tâm linh của nàng lập tức triệt để sụp đổ.
Sở Sơ Nhan ngơ ngẩn nhìn nam nhân trước mắt, một hàng lệ trong lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống hai bên, nàng cũng không rõ vì sao mình lại khóc, giống như phản ứng của thân thể hoàn toàn không chịu sự khống chế của nàng ta.
...
Lại nói Kiều Tuyết Doanh ngồi ở gần cửa tầng này, cả người buồn bã mất mát.
Lúc trước nàng có một điểm giấu Tổ An, đó chính là Bán Sinh Chi Duyên ở trong tộc nhân của bọn họ, chỉ có rất ít người biết, những người này biết cả đời cũng chưa chắc đã dùng tới một chiêu này. Nếu sử dụng, nhất định là phải với bạn lữ rất yêu mình... không sai, từ xưa tới nay, Bán Sinh Chi Duyên sẽ chỉ dùng trên người tình lữ của mình.
- Thiệt thòi rồi.
Kiều Tuyết Doanh cắn chặt môi, giày nhỏ không ngừng đá xuống mặt đất, nghĩ đến Bán Sinh Chi Duyên mình vốn là giành cho tình lang cuối cùng lại dùng trên người lão công của người khác, nàng rất buồn bực.
Còn nghĩ tới lúc này hai người đang động phòng hoa chúc ở bên trong, tâm tình của nàng càng lúc càng bực bội, lực đạo ẩn chứa mà gạch được đá ra càng lúc càng lớn, bức tường đối diện đã bị gạch đập cho toàn là lỗ thủng.
...
Không biết qua bao lâu, ánh mắt lạnh như băng của Sở Sơ Nhan trên thạch đài dần dần biến thành nhu hòa, nước mắt ở hai má cũng sớm đã khô cạn, nhưng trong ánh mắt với giống như ẩn chứa một ao nước thu.
Nàng dường như cảm thấy tứ chi dần dần có một chút khí lực, sự rụt rè và thẹn thùng còn sót lại khiến nàng theo bản năng đẩy nam nhân trên người ra, nhưng lại bị đối phương rất thô lỗ ấn xuống.
Từ nhỏ đến lớn, Sở Sơ Nhan chưa từng bất lực như vậy, trong lòng thầm kêu khổ, dưới tình huống bình thường, một ngón tay của nàng cũng có thể đẩy ngã đối phương, kết quả hiện giờ lại bị hắn ta lấy ta đoạt, thầm nghĩ chờ ta khôi phục rồi nhất định phải cho hắn kiến thức một chút, cái gì gọi là khí lực chân chính!
Có điều suy nghĩ này của nàng vừa dâng lên, liền bị đối phương trực tiếp đánh tan.
Mặt Sở Sơ Nhan nóng như lửa, sự phản kháng như có như không đó dần dần biến thành phối hợp cố ý mà như vô tình.
Lại qua một lúc, bên tai nàng bỗng nhiên truyền đến thanh âm nguyên khí truyền âm của Mị Ly:
- Ổn định tâm thần, dựa theo khẩu quyết ta dạy cho ngươi cho vận chuyển nguyên khí, triệt để luyện hóa tinh khí quý giá đó.
Cả người Sở Sơ Nhan run lên, da thịt cả người phủ lên một tầng đỏ bừng, thì ra tất cả vừa rồi đều bị người ta nhìn thấy.
Một loại cảm xúc phức tạp ngượng ngùng xen lẫn với xấu hổ tràn ngập toàn thân, nàng cảm thấy mình sắp điên rồi.
- Đừng phân thần!
Thanh âm của Mị Ly lại vang lên.
Dẫu sao Sở Sơ Nhan cũng là một người tu hành cực kỳ ưu tú, có ý chí và sức phán đoán cường đại, việc đã đến nước này, nàng biết nếu lãng phí cơ hội này, vậy là rất không có lời.
Thế là dựa theo khẩu quyết dẫn dắt khí tức của nam tử trên người tẩm bổ nguyên mạch đã đứt đoạn của mình, chỉ tiếc mấy lần vận đến thời khắc mấu chốt đều bị đối phương lập tức đánh tan.
Nàng cắn chặt môi, má ngọc như lửa, vốn định nhắc nhở đối phương một chút, nhưng lúc này ngại quá, có thế nào cũng không mở miệng được, đành phải yên lặng thừa nhận.
Kỳ thật nàng cũng hiểu lầm Tổ An, không phải hắn không thương hương tiếc ngọc, ngược lại hắn là một mực rụt rè nối lại nguyên mạch đã đứt cho nàng, nhưng thân thể hắn vừa rồi được Hồng mông chi khí triệt để thối luyện lại, cường độ thân thể hơn xa người thường, mà Sở Sơ Nhan lại chưa trải đời, thân thể quá mềm mại, mới tạo thành kết quả như vậy.
Sở Sơ Nhan vận chuyển một lượt khẩu quyết Mị Ly truyền thụ, không biết vì sao, đến về sau nàng lờ mờ cảm thấy ý thức biến thành có chút mơ hồ.