Hắn suy nghĩ một chút nói.
- Trăm sông đổ về một biển, ta có thể thử.
Tuyết Nữ lắc đầu.
- Ta không quen để người ta tiếp xúc thân thể.
- Không sao, ta có thể treo tơ bắt mạch.
Tổ An lấy ra hai sợi tơ ném cho đối phương, thực ra hắn có thể dùng khí kình mô phỏng thành tia, nhưng lo lắng đối phương cảm thấy kia cũng là một phần thân thể của hắn, cho nên không dùng.
Tuyết Nữ tò mò nhìn hai sợi tơ, thời điểm muốn tiếp xúc đến cổ tay nàng, nàng vô ý thức co rụt lại.
Tổ An tức giận nói.
- Cần cột vào trên cổ tay của ngươi, ta mới có thể cảm nhận được tình trạng cơ thể.
Tuyết Nữ ngờ vực.
- Ngươi không phải muốn thừa cơ đánh lén ta chứ?
Tổ An.
- ...
- Bây giờ ngươi bị thương không nhẹ, ta thật muốn làm cái gì với ngươi, căn bản không cần đánh lén.
Tuyết Nữ lại có chút bất mãn.
- Ta thừa nhận bây giờ tu vi của ngươi không tệ, bất quá tuy ta có tổn thương, nhưng ngươi muốn đánh bại ta cũng không dễ dàng.
- Vâng vâng vâng, cho nên ta mới thương lượng với ngươi.
Tuy hiện tại hắn xác thực có thể đánh thắng Tuyết Nữ, nhưng một là cái này không phù hợp tính cách của hắn, thứ hai nghĩ đến thiên ngoại yêu ma cũng là địch nhân của nàng, địch nhân của địch nhân nói không chừng có thể làm bằng hữu.
Nghe hắn nói như vậy, lúc này Tuyết Nữ mới hài lòng, có chút do dự vươn tay ra.
Tổ An không thể không cảm thán, có lẽ cổ tay trắng là từ hình dung với nữ tử khác, nhưng đối với Tuyết Nữ chính là tả thực.
Cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua tay nữ tử có thể trắng như vậy...
Hắn rất nhanh tập trung ý chí, hai sợi tơ nhẹ nhàng quấn lên cổ tay đối phương, sau đó bắt đầu nhắm mắt cảm ứng.
Rất nhanh hắn ngạc nhiên mở mắt, vốn cho rằng thân thể đối phương sẽ hoàn toàn khác biệt nhân loại, nhưng sau khi kiểm tra, lại không khác gì nhân loại.
Nhưng nếu là nhân loại mà nói, sao có thể toàn thân băng tuyết?
Làm sao còn có khí tức sinh mệnh?
- Thế nào? Không có cách nào trị?
Tuyết Nữ thấy thế hỏi thăm.
- Cũng không phải không có cách nào trị, chỉ là biện pháp kia... được rồi, đúng là không có cách nào trị.
Tổ An nói không tỉ mỉ, nàng bị thương xác thực rất nặng, hơn nữa là tồn tại mạnh mẽ lưu lại thương thế, hắn đơn độc dựa vào Hồng Mông chi khí chữa thương là không có cách nào trị tốt, chỉ có thể dùng phương pháp kia...
Bất quá biện pháp kia ngay cả hồng nhan tri kỷ quen thuộc cũng không tiện nói, giống như cố ý chiếm tiện nghi của người ta, huống chi là người xa lạ chỉ gặp qua hai lần?
- Đến cùng biện pháp gì?
Tuyết Nữ càng hiếu kỳ.
- Ta y thuật thấp, không có cách nào trị.
Cả người Tổ An toát mồ hôi lạnh, nếu thật nói ra, chỉ sợ đối phương sẽ trở mặt truy sát mình tại chỗ, thật có chút hối hận vì sao vừa rồi mình nói những chuyện kia.
- Nhân loại quả nhiên không chân thành.
Tuyết Nữ hừ một tiếng, thần sắc lạnh xuống.
- Câu Hồn Ngọc kia, ngươi đại khái cần dùng bao lâu?
Tổ An hỏi.
Tuyết Nữ quay mặt đi, lộ ra vẻ không muốn phản ứng đến hắn.
Tổ An đành phải nói.
- Cái này xác thực quan hệ trọng đại, ngươi cũng không muốn đến thời điểm mỗi ngày có nhiều gia hỏa cường đại xuất hiện ở trong Đại Tuyết Sơn quấy rầy ngươi chứ.
Tuyết Nữ nhíu mày, tựa hồ nghĩ đến tình huống kia, không khỏi buồn rầu.
Cuối cùng vẫn mở miệng.
- Ta trị thương sẽ tiêu hao hết viên Câu Hồn Ngọc kia.
Tổ An.
- ???
Vậy còn chơi cọng lông, hiện tại hắn cũng có chút sát tâm, tuy cái này không phù hợp phong cách làm việc của hắn, nhưng nghĩ tới một bên khác là an nguy của toàn bộ thế giới, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ làm.
- Làm sao, muốn giết người đoạt bảo?
Tuyết Nữ cười lạnh hỏi.
- Nhân loại quả nhiên dối trá.
Tổ An.
- Ngươi vốn có thể không nói thật, tại sao lại nói cho ta?
- Xem ngươi có thể thừa cơ động thủ hay không mà thôi.
Tuyết Nữ lạnh như băng nói.
- Hiện tại xem ra, tuy ngươi động sát cơ, nhưng còn có chút do dự, bản tính cũng không tệ lắm.
Tổ An.
- ...
Nữ nhân này thật là loại không rành thế sự sao?
Lúc này Tuyết Nữ mở miệng.
- Ta có thể cho ngươi Câu Hồn Ngọc, bất quá ngươi cần giúp ta làm một chuyện.
- Chuyện gì?
Tổ An mừng rỡ.
- Giúp ta đuổi yêu ma xâm chiếm lãnh địa của ta.
Tuyết Nữ trầm giọng nói, hiển nhiên bị những tu hú kia chiếm tổ rất khó chịu.
- Không có vấn đề.
Tổ An buông lỏng một hơi, dù sao những yêu ma kia cũng là địch nhân của mình, vừa vặn cùng nhau giải quyết.
- Vậy hiện tại đi thôi.
Tuyết Nữ đứng lên nói.
- Thương thế của ngươi...
Tổ An do dự.
- Không sao.
Tuyết Nữ đi ở phía trước, lạnh như băng lưu lại một câu.
Tổ An vội vàng nói.
- Ta là lo lắng đợi lát nữa chiến đấu, thương thế của ngươi tăng thêm sẽ nguy hiểm tính mạng, để ta một mình đi thôi.
Cảm nhận được đối phương lo lắng, Tuyết Nữ hơi dừng bước lại.