- Một mình ngươi không phải đối thủ mấy tên kia.
Sau đó lại bổ sung.
- Yên tâm, chỉ cần Đại Tuyết Sơn còn, ta sẽ không chết.
Tổ An giật mình, lời này của nàng có ý gì, chẳng lẽ nàng là hóa thân của Đại Tuyết Sơn sao?
- Đã không chết, vậy ngươi làm gì còn cần Câu Hồn Ngọc trị thương?
Tuyết Nữ quay đầu kỳ quái liếc hắn.
- Không chết, không có nghĩa là sẽ không bị thương, nhìn ngươi rất thông minh, vì sao lại hỏi vấn đề ngốc như vậy.
Thần sắc của nàng có một loại tinh khiết không rành thế sự, nhưng càng như vậy lực sát thương càng lớn.
Bị một tên ngốc bẩm sinh mắng ngu ngốc, Tổ An cũng rất phiền muộn, đành phải hỏi thăm.
- Ngươi làm sao biết Câu Hồn Ngọc có thể trị thương thế của ngươi.
Phải biết Câu Hồn Ngọc là một trong ba Thần khí gia cố phong ấn, đây là bí mật lớn nhất của Yêu tộc, thậm chí ngay cả cao tầng của Yêu tộc cũng không biết, mình là đánh bậy đánh bạ kết hợp tin tức các phương mới biết được, tại sao Tuyết Nữ biết vật này có thể trị thương?
Tuyết Nữ thuận miệng đáp.
- Trước kia có người nói cho ta, nói nếu như tương lai bị thương, có thể đi chỗ đó cầm Câu Hồn Ngọc trị thương.
- Người nào thần thông quảng đại như thế, sự tình lúc nào?
Tổ An giật mình, đối phương nói là người, chứng minh cái kia không phải Yêu tộc.
Một nhân loại lại biết nhiều bí mật như vậy?
Tuyết Nữ vô ý thức hé miệng muốn trả lời, bỗng nhiên thần sắc có chút mờ mịt, cuối cùng nói.
- Ta quên rồi.
Tổ An.
- ???
Đây là đáp án hắn không thể nghĩ tới, cường đại như Tuyết Nữ, làm sao có thể quên loại chuyện này?
Tựa hồ Tuyết Nữ cũng ý thức được cái này có chút không còn gì để nói, vì vậy giải thích.
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, rất nhiều chuyện lúc đó đã nghĩ không ra, bất quá đây đã là sự tình cực kỳ lâu trước kia.
Tổ An còn muốn hỏi, lại phát hiện đối phương rơi vào trầm tư, đồng thời lẩm bẩm nói một mình
- Kỳ quái, vì sao lúc trước ta lại tin tưởng một nhân loại nói như thế??
Vừa nói vừa mờ mịt đi về phía trước, dường như rất không hiểu sự kiện này.
Tổ An càng hiếu kỳ, đến cùng là ai thần thông quảng đại như vậy, hai người một trước một sau đi ở trong gió tuyết, ngược lại cấu thành một bức tranh tĩnh mịch mà hài hòa.
...
Lại nói trong hoàng cung Nhân tộc, Liễu Ngưng mặc trang phục lộng lẫy ở trong tẩm cung
Nàng soi gương, nhìn bóng người diễm như đào mận trong gương, lại thăm thẳm thở dài.
- Nương nương có chuyện gì phiền não sao?
Trong mắt Lữ công công lóe lên vẻ kinh diễm, ngay sau đó cười hỏi thăm.
- Tiểu Lữ Tử, ngươi nói ta có đẹp hay không?
Liễu Ngưng nói xong, ngón tay xẹt qua đường cong khoa trương ở chỗ mông eo.
Lữ công công nuốt nước miếng.
- Nương nương đẹp như thiên tiên, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
- Cắt, nghe quá giả.
Liễu Ngưng hừ một tiếng.
- Ta vẫn có tự mình hiểu lấy, trong cùng thế hệ, ta không sánh bằng Ngọc Yên La, trong thế hệ trẻ tuổi, Sở gia đại tiểu thư, Bích gia tiểu kỹ nữ... Đều không kém ta, hơn nữa thắng ở tuổi trẻ.
- Nương nương nói cái gì ế, ở trong lòng nô tài, ngài là đẹp nhất, những người kia cộng lại, ngay cả một móng tay của ngài cũng không sánh nổi.
Lữ công công vội vàng nói.
- Ngươi cảm thấy có làm được cái gì, mấu chốt là A Tổ nghĩ như thế nào.
Liễu Ngưng nhẹ nhàng kéo váy, ở trong gương đổi tới đổi lui.
- Thân thể xinh đẹp như vậy, lại chỉ có thể phòng không gối chiếc.
- Nhiếp Chính Vương giải quyết xong sự tình Yêu tộc, sẽ trở về cùng nương nương song túc song phi.
Lữ công công không có giận, hắn rõ ràng mình tiên thiên tàn khuyết, không có cách nào an ủi nữ thần trong lòng, hơn nữa hiện tại hắn tìm được biện pháp càng làm cho hắn vui sướng, chính là Nhiếp Chính Vương cường đại, mặc kệ phương diện nào cũng cường đại, rất thích hợp cho nữ nhân hắn cả đời yêu thích.
- Cũng không biết khi nào hắn mới có thể trở về, hơn nữa khi trở về, tiểu yêu tinh bên người còn không ít.
Tựa hồ Liễu Ngưng nghĩ đến cái gì, không khỏi có chút buồn rầu.
Thần sắc Lữ công công trầm xuống.
- Nương nương, không bằng để nô tài đi trừ mấy tiểu yêu tinh kia.
Liễu Ngưng giật mình.
- Ngươi nổi điên làm gì, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, nếu mấy tiểu yêu tinh kia xảy ra chuyện, A Tổ biết là ta làm, còn không hận chết ta?
Lữ công công vội vàng nói.
- Nô tài bảo đảm việc này làm tỉ mỉ cẩn thận, coi như sau cùng bại lộ, nô tài lấy cái chết tạ tội, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nương nương.
- Phi, người nào không biết ngươi là người của ta, xảy ra chuyện làm sao có khả năng không liên lụy đến ta?
Liễu Ngưng nguýt hắn một cái, tức giận mắng.
Tuy bị đối phương giận mắng nhưng trong lòng, Lữ công công ngọt lịm, trong đầu không ngừng hồi tưởng đến một câu.
- Ngươi là người của ta, ngươi là người của ta...
Hắc hắc, trong lòng nương nương quả nhiên coi ta là người mình.