- Đừng nghĩ những việc ngốc loạn thất bát tao kia, không nói ngươi sẽ liên lụy ta, coi như không liên lụy đến ta, ngươi cũng giết không được mấy tiểu yêu tinh kia, chỉ nói vị kia của Sở gia, sau lưng là Yến quan chủ, ngươi đánh thắng được sao?
- Nương nương giáo huấn rất đúng.
Lữ công công cúi đầu khom lưng, hiện tại tâm tình rất tốt.
Lúc này Liễu Ngưng thở dài não nề.
- Ai, Hoàng Hậu thật tốt tự nhiên biến thành Thái Hậu, làm ta như bỗng dưng tăng mười tuổi.
- Nào có, nương nương vẫn hào hoa phong nhã, lần trước sứ thần của Nam Cương bộ lạc nhìn thấy ngài, còn nhận lầm ngài thành Thái Tử Phi?
Lữ công công vội vàng cải chính.
- Sứ thần kia rất xảo quyệt, rõ ràng là hống ta vui vẻ, ngươi cũng tin?
Tuy miệng Liễu Ngưng nói như vậy, nhưng hai đầu lông mày lại không nhịn được ý mừng, hiển nhiên tâm tình rất cao hứng.
Lữ công công âm thầm bật cười, xưa nay nương nương và vị kia của Đông Cung như nước với lửa, lần này bị lầm thành đối phương lại cao hứng, cái này chỉ sợ là lần đầu tiên.
- Tiểu Lữ Tử, gần đây kinh thành phát sinh đại sự gì không?
Tâm tình của Liễu Ngưng tốt hơn rất nhiều, bắt đầu quan tâm triều chính.
- Hồi bẩm nương nương, gần đây chuyện lớn nhất không ai qua được Ngô Vương vào kinh, Ngô Vương vốn soái, Ngô Vương Phi cũng tuyệt sắc, bọn họ lộ diện ở trong kinh thành liền được không ít truy phủng, đặc biệt là Ngô Vương Phi, không ít người gặp qua một lần liền khó có thể quên, thậm chí có nghị luận, nếu nàng ở kinh thành mà nói, lúc trước Thái Tử Phi chưa hẳn có thể diễm áp quần phương.
Lữ công công cung kính đáp.
- Hừ, Linh Lung kia vốn không có cách nào diễm áp quần phương, Đại Vương Phi, Tấn Vương Phi không kém nàng bao nhiêu, còn không phải ỷ vào thân phận Thái Tử Phi đặc thù, dẫn đến mị lực nàng tăng điểm.
Liễu Ngưng khinh thường nói.
- Nương nương nói rất chính xác.
Lữ công công vội vàng phụ họa, nhưng trong lòng bật cười, xem ra nương nương và Thái Tử Phi thật có chút không hợp nhau.
Lúc này Liễu Ngưng hừ một tiếng.
- Đừng quan tâm những chuyện tình gió trăng kia, vẫn nói một chút chính sự, Ngô Vương vào kinh ngươi thấy như thế nào?
- Tựa hồ là Bích gia mời hắn tới làm ngoại viện?
Lữ công công thử thăm dò nói.
- Hừ, không phải bọn họ còn ai vào đây, phiên Vương bên ngoài không chiếu hết thảy không được vào kinh, hắn lại đánh danh nghĩa chịu tang cho phụ hoàng và các huynh đệ, nếu không phải Bích gia ở trong triều làm tốt thủ tục, vẻn vẹn bằng hai lý do này, muốn vào kinh cũng khó.
Liễu Ngưng cười lạnh.
- Ta nhìn Ngô Vương kia, sau khi vào kinh bái phỏng bốn phía, đồng thời phái Ngô Vương Phi giao tiếp với những phu nhân danh môn kia, tựa hồ toan tính không nhỏ.
Lữ công công nhắc nhở.
- Hừ, trước đó Đại Vương tìm đường chết, tiểu tử này còn dám có tưởng niệm tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Liễu Ngưng có chút cười trên nỗi đau của người khác.
- Tiểu tiện tì Bích gia kia muốn lôi kéo hắn tới đối phó ta, nhưng không nghĩ qua khả năng bị người ta đảo khách thành chủ, sau cùng ngay cả Hoàng Hậu cũng không làm được.
- Nương nương cao kiến!
Lữ công công giơ ngón tay cái.
- Ngươi chỉ biết nịnh nọt ta, không có ý nghĩa.
Liễu Ngưng hừ một tiếng, nghĩ đến A Tổ mới sẽ không thuận theo ta như vậy, chỉ có ta thuận theo hắn...
Cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng.
Lúc này Lữ công công nói.
- Nương nương, thật muốn đối phó Lương Vương sao, hắn dù sao đức cao vọng trọng, sức ảnh hưởng không nhỏ.
Liễu Ngưng lạnh lùng nói.
- Đức cao vọng trọng cái rắm, bất quá là bối phận cao mà thôi, từ nhỏ hưởng thụ vô số tư nguyên của Hoàng tộc, bao nhiêu tuổi chỉ mới lăn lộn đến Tông Sư cảnh, tuổi đã cao sống trên thân chó.
- Những ngày này ỷ vào bối phận, bày không rõ vị trí của mình, thường xuyên khoa tay múa chân với ta, không thu thập hắn một chút, lão gia hỏa này sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Sau đó nàng lại bổ sung.
- Huống chi căn cứ tình báo, năm đó lão gia hỏa này ở Minh Nguyệt thành khó xử A Tổ, vừa vặn thay A Tổ hả giận.
Trong mắt Lữ công công có chút lo lắng, gần đây nương nương tựa như bị nam sắc của Nhiếp Chính Vương mê hồn, vẻn vẹn chỉ là Lương Vương tự nhiên không quan trọng, nhưng bây giờ Đông Cung nhìn chằm chằm, còn có Ngô Vương đầy dã tâm, rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Lúc này vị kia ở Đông Cung trong miệng Lữ công công, đang ngồi trước gương đồng tháo trang sức, thị nữ Dung Mạc đứng ở sau lưng nàng, quan tâm lấy xuống từng kiện trang sức, sau đó đặt ở trong hộp phân loại.
Bích Linh Lung vừa ngoẹo đầu lấy khuyên tai, vừa lộ ra thần sắc lo lắng.
- Cũng không biết hiện tại hắn thế nào.
Sau lưng Dung Mạc cố ý hỏi thăm.
- Hắn? Tiểu thư nói là hắn nào?
Bích Linh Lung trừng nàng một cái.
- Ngươi muốn chết à?
Lúc này Dung Mạc mới cười hì hì.
- Yên tâm đi tiểu thư, Nhiếp Chính Vương thần công cái thế, làm chuyện gì khẳng định đều mã đáo thành công.